古诗词

月下大醉星侄作墨索书迅笔题为醉矣行

方岳

吾醉矣,吾醉矣,醉语虽强难举似。wú zuì yǐ,wú zuì yǐ,zuì yǔ suī qiáng nán jǔ shì。
何年开辟有乾坤,日月左旋如磨蚁。hé nián kāi pì yǒu qián kūn,rì yuè zuǒ xuán rú mó yǐ。
尊卢赫胥一聚尘,梼杌春秋几张纸。zūn lú hè xū yī jù chén,táo wù chūn qiū jǐ zhāng zhǐ。
道家者流李老君,儒家者流孔夫子,等一浮名世间耳。dào jiā zhě liú lǐ lǎo jūn,rú jiā zhě liú kǒng fū zi,děng yī fú míng shì jiān ěr。
烟霏霏,冢累累,青山良是白骨非。yān fēi fēi,zhǒng lèi lèi,qīng shān liáng shì bái gǔ fēi。
欲呼古人呼不醒,待呼得醒将何如。yù hū gǔ rén hū bù xǐng,dài hū dé xǐng jiāng hé rú。
世情冷暖翻覆手,人生短长屈伸肘,安用黄金印如斗。shì qíng lěng nuǎn fān fù shǒu,rén shēng duǎn zhǎng qū shēn zhǒu,ān yòng huáng jīn yìn rú dòu。
君不见颜子白头才十九,要与彭铿骨同朽。jūn bù jiàn yán zi bái tóu cái shí jiǔ,yào yǔ péng kēng gǔ tóng xiǔ。
天地荒老生古愁,所不负予如此酒。tiān dì huāng lǎo shēng gǔ chóu,suǒ bù fù yǔ rú cǐ jiǔ。
千古在前,万古在后。qiān gǔ zài qián,wàn gǔ zài hòu。
著我中间,渺然何有。zhù wǒ zhōng jiān,miǎo rán hé yǒu。
亦知本是麋鹿群,那解作人牛马走。yì zhī běn shì mí lù qún,nà jiě zuò rén niú mǎ zǒu。
白鱼如玉紫蟹肥,秋风欲老芦花飞。bái yú rú yù zǐ xiè féi,qiū fēng yù lǎo lú huā fēi。
酒酣月落喝便住,螭虬蟠攫霜毫挥。jiǔ hān yuè luò hē biàn zhù,chī qiú pán jué shuāng háo huī。
吾妇曰君醉耶,吾侄曰非醉也。wú fù yuē jūn zuì yé,wú zhí yuē fēi zuì yě。
谓吾醉者固不然,非醉亦非知我者。wèi wú zuì zhě gù bù rán,fēi zuì yì fēi zhī wǒ zhě。
花影满身扶不起,此纸不知何等语。huā yǐng mǎn shēn fú bù qǐ,cǐ zhǐ bù zhī hé děng yǔ。
明朝勿与醒者传,笑倒渠侬吾醉矣。míng cháo wù yǔ xǐng zhě chuán,xiào dào qú nóng wú zuì yǐ。
方岳

方岳

方岳(1199~1262),南宋诗人、词人。字巨山,号秋崖。祁门(今属安徽)人。绍定五年(1232)进士,授淮东安抚司□官。淳□中,以工部郎官充任赵葵淮南幕中参议官。后调知南康军。后因触犯湖广总领贾似道,被移治邵武军。后知袁州,因得罪权贵丁大全,被弹劾罢官。后复被起用知抚州,又因与贾似道的旧嫌而取消任命。 方岳的作品>>

猜您喜欢

将入仙都

方岳

客如我亦未为俗,著我于中何忝渠。kè rú wǒ yì wèi wèi sú,zhù wǒ yú zhōng hé tiǎn qú。
苦作春阴愁又绝,蕙花香冷雨疏疏。kǔ zuò chūn yīn chóu yòu jué,huì huā xiāng lěng yǔ shū shū。

洞元观

方岳

窗林绿气冷香彝,山带斜晖半入溪。chuāng lín lǜ qì lěng xiāng yí,shān dài xié huī bàn rù xī。
幽鸟似嫌人至数,瞥然飞过隔林啼。yōu niǎo shì xián rén zhì shù,piē rán fēi guò gé lín tí。

过缙云胡君作茶古松下丛兰中

方岳

十丈苍皮带雪僵,山云归晚泊书床。shí zhàng cāng pí dài xuě jiāng,shān yún guī wǎn pō shū chuáng。
不缘曾读离骚熟,兰亦欺人未肯香。bù yuán céng dú lí sāo shú,lán yì qī rén wèi kěn xiāng。

饮荼蘼花下招蔡公庆

方岳

春工管不了霓裳,风自南来占取香。chūn gōng guǎn bù le ní shang,fēng zì nán lái zhàn qǔ xiāng。
一夜谢池晴雪满,无人说与蔡中郎。yī yè xiè chí qíng xuě mǎn,wú rén shuō yǔ cài zhōng láng。

次韵酬清修老

方岳

玉堂老作清修记,曾许渠为我辈人。yù táng lǎo zuò qīng xiū jì,céng xǔ qú wèi wǒ bèi rén。
仿佛三生虎溪笑,偶然一见面如春。fǎng fú sān shēng hǔ xī xiào,ǒu rán yī jiàn miàn rú chūn。

过楚道人舍

方岳

纷纷俗子俗到骨,对面有山那得看。fēn fēn sú zi sú dào gǔ,duì miàn yǒu shān nà dé kàn。
不料楚髯能辨此,夜深月冷石阑干。bù liào chǔ rán néng biàn cǐ,yè shēn yuè lěng shí lán gàn。

过楚道人舍

方岳

平生诗友刘宾客,醉墨曾传到雪庐。píng shēng shī yǒu liú bīn kè,zuì mò céng chuán dào xuě lú。
煞说竹溪茅屋好,便能诗亦不如渠。shā shuō zhú xī máo wū hǎo,biàn néng shī yì bù rú qú。

次韵清修老墨梅新茗

方岳

此诗合让简斋老,尽洗世间声色尘。cǐ shī hé ràng jiǎn zhāi lǎo,jǐn xǐ shì jiān shēng sè chén。
我更凿空难著语,蹇驴粗记雪桥春。wǒ gèng záo kōng nán zhù yǔ,jiǎn lǘ cū jì xuě qiáo chūn。

次韵宋尚书山居十五咏驻屐亭

方岳

等得轻晴便一来,逢花不住恐花猜。děng dé qīng qíng biàn yī lái,féng huā bù zhù kǒng huā cāi。
丁宁莫挂桄榔去,怕损亭前称意苔。dīng níng mò guà guāng láng qù,pà sǔn tíng qián chēng yì tái。

次韵宋尚书山居十五咏驻屐亭

方岳

露浥晴光对洗妆,柔条无力不成行。lù yì qíng guāng duì xǐ zhuāng,róu tiáo wú lì bù chéng xíng。
阿环淡伫阿娇丽,一种风流各自香。ā huán dàn zhù ā jiāo lì,yī zhǒng fēng liú gè zì xiāng。

次韵宋尚书山居十五咏驻屐亭

方岳

此君老去更风猷,冰雪生寒我辈流。cǐ jūn lǎo qù gèng fēng yóu,bīng xuě shēng hán wǒ bèi liú。
穿径略容携客共,交情畴昔雅相投。chuān jìng lüè róng xié kè gòng,jiāo qíng chóu xī yǎ xiāng tóu。

次韵宋尚书山居十五咏驻屐亭

方岳

净洗从前两耳埃,溪声并逐雨声来。jìng xǐ cóng qián liǎng ěr āi,xī shēng bìng zhú yǔ shēng lái。
此奇赖有诗能领,一笑钟期安在哉。cǐ qí lài yǒu shī néng lǐng,yī xiào zhōng qī ān zài zāi。

次韵宋尚书山居十五咏驻屐亭

方岳

酒泻银壶莫近傍,怕惊花睡损残妆。jiǔ xiè yín hú mò jìn bàng,pà jīng huā shuì sǔn cán zhuāng。
拟题报答春风句,也恐春风未敢当。nǐ tí bào dá chūn fēng jù,yě kǒng chūn fēng wèi gǎn dāng。

次韵宋尚书山居十五咏驻屐亭

方岳

玉行敲断欲生尘,翻手那知局面新。yù xíng qiāo duàn yù shēng chén,fān shǒu nà zhī jú miàn xīn。
到了不妨饶一著,旁观自有识机人。dào le bù fáng ráo yī zhù,páng guān zì yǒu shí jī rén。

次韵宋尚书山居十五咏驻屐亭

方岳

壑底云香不等雷,便携石鼎与俱来。hè dǐ yún xiāng bù děng léi,biàn xié shí dǐng yǔ jù lái。
鹁鸠唤得西溪雨,顿得春从齿颊回。bó jiū huàn dé xī xī yǔ,dùn dé chūn cóng chǐ jiá huí。