古诗词

耳疾去后呈东坡

王诜

老婆心急频相劝,性难只得三日限。lǎo pó xīn jí pín xiāng quàn,xìng nán zhǐ dé sān rì xiàn。
我耳已较君不割,且喜两家皆平善。wǒ ěr yǐ jiào jūn bù gē,qiě xǐ liǎng jiā jiē píng shàn。
王诜

王诜

王诜(1048-1104后),北宋画家。字晋卿,太原(今属山西)人,后徙开封(今属河南)。熙宁二年(1069年)娶英宗女蜀国大长公主,拜左卫将军、驸马都尉。元丰二年,因受苏轼牵连贬官。元祐元年(1086)复登州刺史、驸马都尉。擅画山水,学王维、李成,喜作烟江云山、寒林幽谷,水墨清润明洁,青绿设色高古绝俗。亦能书,善属文。其词语言清丽,情致缠绵,音调谐美。存世作品有《渔村小雪图》《烟江叠嶂图》《溪山秋霁图》等。 王诜的作品>>

猜您喜欢

失调名

王诜

带了黄花,强饮茱萸酒。dài le huáng huā,qiáng yǐn zhū yú jiǔ。

蝶恋花

王诜

小雨初晴回晚照。xiǎo yǔ chū qíng huí wǎn zhào。
金翠楼台,倒影芙蓉沼。jīn cuì lóu tái,dào yǐng fú róng zhǎo。
杨柳垂垂风袅袅。yáng liǔ chuí chuí fēng niǎo niǎo。
嫩荷无数青钿小。nèn hé wú shù qīng diàn xiǎo。
似此园林无限好。shì cǐ yuán lín wú xiàn hǎo。
流落归来,到了心情少。liú luò guī lái,dào le xīn qíng shǎo。
坐到黄昏人悄悄。zuò dào huáng hūn rén qiāo qiāo。
更应添得朱颜老。gèng yīng tiān dé zhū yán lǎo。

忆故人/烛影摇红

王诜

烛影摇红向夜阑,乍酒醒、心情懒。zhú yǐng yáo hóng xiàng yè lán,zhà jiǔ xǐng xīn qíng lǎn。
尊前谁为唱阳关,离恨天涯远。zūn qián shuí wèi chàng yáng guān,lí hèn tiān yá yuǎn。
无奈云收雨散。wú nài yún shōu yǔ sàn。
凭阑干、东风泪眼。píng lán gàn dōng fēng lèi yǎn。
海棠开后,燕子来时,黄昏庭院。hǎi táng kāi hòu,yàn zi lái shí,huáng hūn tíng yuàn。

颍昌湖上赠诸公

王诜

清影十分月,暗香干柄莲。qīng yǐng shí fēn yuè,àn xiāng gàn bǐng lián。
不知从此别,高会复何年。bù zhī cóng cǐ bié,gāo huì fù hé nián。

过后唐庄宗庙寄曹殿帅贯道

王诜

代梁继李号良图,却惑歌儿便丧躯。dài liáng jì lǐ hào liáng tú,què huò gē ér biàn sàng qū。
试拂尘埃觇遗像,元来满面是髭须。shì fú chén āi chān yí xiàng,yuán lái mǎn miàn shì zī xū。

奉和子瞻内翰见赠长韵

王诜

帝子相从玉斗边,洞箫忽断散非烟。dì zi xiāng cóng yù dòu biān,dòng xiāo hū duàn sàn fēi yān。
平生未省山水窟,一朝身到心茫然。píng shēng wèi shěng shān shuǐ kū,yī cháo shēn dào xīn máng rán。
长安日远那复见,掘地宁知能及泉。zhǎng ān rì yuǎn nà fù jiàn,jué dì níng zhī néng jí quán。
几年漂泊汉江上,东流不舍悲长川。jǐ nián piāo pō hàn jiāng shàng,dōng liú bù shě bēi zhǎng chuān。
山重水远景无尽,翠幕金屏开目前。shān zhòng shuǐ yuǎn jǐng wú jǐn,cuì mù jīn píng kāi mù qián。
晴云幂幂晓笼岫,碧嶂溶溶春接天。qíng yún mì mì xiǎo lóng xiù,bì zhàng róng róng chūn jiē tiān。
四时为我供画本,巧自增损媸与妍。sì shí wèi wǒ gōng huà běn,qiǎo zì zēng sǔn chī yǔ yán。
心匠构尽远江意,笔锋耕遍西山田。xīn jiàng gòu jǐn yuǎn jiāng yì,bǐ fēng gēng biàn xī shān tián。
苍颜华发何所遣,聊将戏墨忘馀年。cāng yán huá fā hé suǒ qiǎn,liáo jiāng xì mò wàng yú nián。
将军色山自金碧,萧郎翠竹夸婵娟。jiāng jūn sè shān zì jīn bì,xiāo láng cuì zhú kuā chán juān。
风流千载无虎头,于今妙绝推龙眠。fēng liú qiān zài wú hǔ tóu,yú jīn miào jué tuī lóng mián。
岂图俗笔挂高咏,从此得名因谪仙。qǐ tú sú bǐ guà gāo yǒng,cóng cǐ dé míng yīn zhé xiān。
爱诗好画本天性,辋口先生疑宿缘。ài shī hǎo huà běn tiān xìng,wǎng kǒu xiān shēng yí sù yuán。
会当别写一匹烟霞境,更应消得玉堂醉笔挥长篇。huì dāng bié xiě yī pǐ yān xiá jìng,gèng yīng xiāo dé yù táng zuì bǐ huī zhǎng piān。

子瞻再和前篇非惟格韵高绝而语意郑重相与甚厚因复用韵答谢之

王诜

忆从南涧北山边,惯见岭云和野烟。yì cóng nán jiàn běi shān biān,guàn jiàn lǐng yún hé yě yān。
山深路僻空吊影,梦惊松竹风萧然。shān shēn lù pì kōng diào yǐng,mèng jīng sōng zhú fēng xiāo rán。
杖藜芒屩谢尘境,已甘老去栖林泉。zhàng lí máng juē xiè chén jìng,yǐ gān lǎo qù qī lín quán。
春篮采术问康伯,夜灶养丹陪稚川。chūn lán cǎi shù wèn kāng bó,yè zào yǎng dān péi zhì chuān。
渔樵每笑坐争席,鸥鹭无机驯我前。yú qiáo měi xiào zuò zhēng xí,ōu lù wú jī xùn wǒ qián。
一朝忽作长安梦,此生犹欲更问天。yī cháo hū zuò zhǎng ān mèng,cǐ shēng yóu yù gèng wèn tiān。
归来未央拜天子,枯荄敢自期春妍。guī lái wèi yāng bài tiān zi,kū gāi gǎn zì qī chūn yán。
造物潜移真幻影,感时未用惊桑田。zào wù qián yí zhēn huàn yǐng,gǎn shí wèi yòng jīng sāng tián。
醉来却画山中景,水墨想像追当年。zuì lái què huà shān zhōng jǐng,shuǐ mò xiǎng xiàng zhuī dāng nián。
玉堂故人相与厚,意使嫫母齐联娟。yù táng gù rén xiāng yǔ hòu,yì shǐ mó mǔ qí lián juān。
岂知忧患耗心力,读书懒去但欲眠。qǐ zhī yōu huàn hào xīn lì,dú shū lǎn qù dàn yù mián。
屠龙学就本无用,只堪投老依金仙。tú lóng xué jiù běn wú yòng,zhǐ kān tóu lǎo yī jīn xiān。
更得新诗写珠玉,劝我不作区中缘。gèng dé xīn shī xiě zhū yù,quàn wǒ bù zuò qū zhōng yuán。
佩服忠言匪论报,短章重次木瓜篇。pèi fú zhōng yán fěi lùn bào,duǎn zhāng zhòng cì mù guā piān。
2212