古诗词

汝州王学士射弓行

李廌

汝阳使君如孙武,文章绝人喜军旅。rǔ yáng shǐ jūn rú sūn wǔ,wén zhāng jué rén xǐ jūn lǚ。
要知谈笑能治兵,戏教红妆乐营女。yào zhī tán xiào néng zhì bīng,xì jiào hóng zhuāng lè yíng nǚ。
白氎新袍锦臂鞲,条脱挂弓腰白羽。bái dié xīn páo jǐn bì gōu,tiáo tuō guà gōng yāo bái yǔ。
彩错旌旗照地明,傍花映柳陈部伍。cǎi cuò jīng qí zhào dì míng,bàng huā yìng liǔ chén bù wǔ。
须臾观者如堵墙,仿佛如临矍相圃。xū yú guān zhě rú dǔ qiáng,fǎng fú rú lín jué xiāng pǔ。
一人中的万人呼,丝管呶嘈间钲鼓。yī rén zhōng de wàn rén hū,sī guǎn náo cáo jiān zhēng gǔ。
臂弓上为使君寿,遍及四筵乐具举。bì gōng shàng wèi shǐ jūn shòu,biàn jí sì yán lè jù jǔ。
使君一笑万众喜,堂上酒行堂下舞。shǐ jūn yī xiào wàn zhòng xǐ,táng shàng jiǔ xíng táng xià wǔ。
锦段银荷翠玉钿,意气扬扬皆自许。jǐn duàn yín hé cuì yù diàn,yì qì yáng yáng jiē zì xǔ。
傥令被甲执蛇矛,恐可横行擒赞普。tǎng lìng bèi jiǎ zhí shé máo,kǒng kě héng xíng qín zàn pǔ。
大胜吴宫申令严,两队宫娃啼且怖。dà shèng wú gōng shēn lìng yán,liǎng duì gōng wá tí qiě bù。
阖闾台上呼罢休,将军虽贤亦觕卤。hé lǘ tái shàng hū bà xiū,jiāng jūn suī xián yì cū lǔ。
岂知使君不忘战,聊以戎容娱樽俎。qǐ zhī shǐ jūn bù wàng zhàn,liáo yǐ róng róng yú zūn zǔ。
夕阳卷旗去翩翩,使君要客登画船。xī yáng juǎn qí qù piān piān,shǐ jūn yào kè dēng huà chuán。
美人不暇别妆洗,战士结束围华筵。měi rén bù xiá bié zhuāng xǐ,zhàn shì jié shù wéi huá yán。
皆疑征南汉将帅,楼船下濑方凯还。jiē yí zhēng nán hàn jiāng shuài,lóu chuán xià lài fāng kǎi hái。
军中不应有女子,偏裨校尉何其儇。jūn zhōng bù yīng yǒu nǚ zi,piān bì xiào wèi hé qí xuān。
使君湖光照楼观,一碧不辨水与天。shǐ jūn hú guāng zhào lóu guān,yī bì bù biàn shuǐ yǔ tiān。
渐看暝色著疏柳,已见白蘋浮暮烟。jiàn kàn míng sè zhù shū liǔ,yǐ jiàn bái píng fú mù yān。
银汉斜横北斗淡,明月碧玉疏星联。yín hàn xié héng běi dòu dàn,míng yuè bì yù shū xīng lián。
舟人罢唱时弄笛,艇子趁鱼行扣舷。zhōu rén bà chàng shí nòng dí,tǐng zi chèn yú xíng kòu xián。
隔浦荧荧见渔火,意中竹篱青旆悬。gé pǔ yíng yíng jiàn yú huǒ,yì zhōng zhú lí qīng pèi xuán。
虽无荻花与枫叶,全似送客湓江壖。suī wú dí huā yǔ fēng yè,quán shì sòng kè pén jiāng ruán。
亟令周娘作新曲,周娘琵琶京洛传。jí lìng zhōu niáng zuò xīn qū,zhōu niáng pí pá jīng luò chuán。
不惜千呼与万唤,便时转轴仍拨弦。bù xī qiān hū yǔ wàn huàn,biàn shí zhuǎn zhóu réng bō xián。
冯夷阳侯或静听,穹龟大鱼或后先。féng yí yáng hóu huò jìng tīng,qióng guī dà yú huò hòu xiān。
且言白傅时落寞,草草会遇仍嫣然。qiě yán bái fù shí luò mò,cǎo cǎo huì yù réng yān rán。
使君闻名满台阁,虎符熊轼聊周旋。shǐ jūn wén míng mǎn tái gé,hǔ fú xióng shì liáo zhōu xuán。
风流乐事虽可记,皆过孙白二子前。fēng liú lè shì suī kě jì,jiē guò sūn bái èr zi qián。
会看和戎竟先列,铁骑百万临三边。huì kàn hé róng jìng xiān liè,tiě qí bǎi wàn lín sān biān。
报功女乐赐二八,粉白黛绿皆婵娟。bào gōng nǚ lè cì èr bā,fěn bái dài lǜ jiē chán juān。
青云乞身归旧里,汾城故地依林泉。qīng yún qǐ shēn guī jiù lǐ,fén chéng gù dì yī lín quán。
琵琶亭中望汝海,无忘饮中今八仙。pí pá tíng zhōng wàng rǔ hǎi,wú wàng yǐn zhōng jīn bā xiān。
李廌

李廌

李廌(zhì)(1059-1109) 北宋文学家。字方叔,号德隅斋,又号齐南先生、太华逸民。汉族,华州(今陕西华县)人。6岁而孤,能发奋自学。少以文为苏轼所知,誉之为有“万人敌”之才。由此成为“苏门六君子”之一。中年应举落第,绝意仕进,定居长社(今河南长葛县),直至去世。文章喜论古今治乱,辨而中理。 李廌的作品>>

猜您喜欢

戏赠史次仲

李廌

世俗匪吾谋,嘉篇常见投。shì sú fěi wú móu,jiā piān cháng jiàn tóu。
旧交皆炫曜,夫子独淹留。jiù jiāo jiē xuàn yào,fū zi dú yān liú。
礼乐尚虚器,衣冠何自囚。lǐ lè shàng xū qì,yī guān hé zì qiú。
只应凉冷后,萧飒更清秋。zhǐ yīng liáng lěng hòu,xiāo sà gèng qīng qiū。

秋晓

李廌

秋色已飘零,凄凄晓更清。qiū sè yǐ piāo líng,qī qī xiǎo gèng qīng。
芜城宿残霭,云日递微明。wú chéng sù cán ǎi,yún rì dì wēi míng。
瓦冷寒霜色,庭空槁叶声。wǎ lěng hán shuāng sè,tíng kōng gǎo yè shēng。
悲欢更盈耳,箫鼓和铙钲。bēi huān gèng yíng ěr,xiāo gǔ hé náo zhēng。

青泥雪中和德麟韵

李廌

君笑吾痴绝,吾知自不痴。jūn xiào wú chī jué,wú zhī zì bù chī。
远游陪胜士,归橐有新诗。yuǎn yóu péi shèng shì,guī tuó yǒu xīn shī。
笑觉山途近,寒因酒力迟。xiào jué shān tú jìn,hán yīn jiǔ lì chí。
相从畏嘲谑,别后复怀思。xiāng cóng wèi cháo xuè,bié hòu fù huái sī。

秋蝶

李廌

粉蝶尔何知,秋深尚戏飞。fěn dié ěr hé zhī,qiū shēn shàng xì fēi。
怜渠迷节物,犹若弄春晖。lián qú mí jié wù,yóu ruò nòng chūn huī。
露叶今非昔,霜丛畴可依。lù yè jīn fēi xī,shuāng cóng chóu kě yī。
篱边菊无几,薄命寄馀菲。lí biān jú wú jǐ,báo mìng jì yú fēi。

宿路北

李廌

晚日明青嶂,春风送马蹄。wǎn rì míng qīng zhàng,chūn fēng sòng mǎ tí。
数朝秦岭北,今夜洛阳西。shù cháo qín lǐng běi,jīn yè luò yáng xī。
禁水绿波满,芜城碧草齐。jìn shuǐ lǜ bō mǎn,wú chéng bì cǎo qí。
客心归更速,解辔恨栖鸡。kè xīn guī gèng sù,jiě pèi hèn qī jī。

分题得古香炉

李廌

质为浮休弃,形惟好古宜。zhì wèi fú xiū qì,xíng wéi hǎo gǔ yí。
埏陶异甓砾,香火近神祇。shān táo yì pì lì,xiāng huǒ jìn shén qí。
冷暖非恒德,兴衰彼一时。lěng nuǎn fēi héng dé,xīng shuāi bǐ yī shí。
舍兹何所适,尔意勿迟迟。shě zī hé suǒ shì,ěr yì wù chí chí。

和次仲砚诗

李廌

闻道端溪好,疑应为土风。wén dào duān xī hǎo,yí yīng wèi tǔ fēng。
彼人非博识,此语未为公。bǐ rén fēi bó shí,cǐ yǔ wèi wèi gōng。
野客虽云美,才华恐未同。yě kè suī yún měi,cái huá kǒng wèi tóng。
濡毫滋墨外,文涣亦徒空。rú háo zī mò wài,wén huàn yì tú kōng。

秋溪

李廌

秋溪已澄彻,山色贮溪中。qiū xī yǐ chéng chè,shān sè zhù xī zhōng。
云度前洲白,霞生别峤红。yún dù qián zhōu bái,xiá shēng bié jiào hóng。
波澜寒自鉴,鱼雁共游空。bō lán hán zì jiàn,yú yàn gòng yóu kōng。
弃置功名念,羊裘作钓翁。qì zhì gōng míng niàn,yáng qiú zuò diào wēng。

钓台

李廌

钓国固有术,直钩宁漫劳。diào guó gù yǒu shù,zhí gōu níng màn láo。
吾常鄙龙伯,岂复羡琴高。wú cháng bǐ lóng bó,qǐ fù xiàn qín gāo。
濯足风波地,游心虎豹韬。zhuó zú fēng bō dì,yóu xīn hǔ bào tāo。
谁云无是子,天下自嚣嚣。shuí yún wú shì zi,tiān xià zì xiāo xiāo。

秋风

李廌

万籁静中起,扶摇风怒号。wàn lài jìng zhōng qǐ,fú yáo fēng nù hào。
半天鸣剑戟,平地卷波涛。bàn tiān míng jiàn jǐ,píng dì juǎn bō tāo。
鹢退宋都疾,鹏抟溟海高。yì tuì sòng dōu jí,péng tuán míng hǎi gāo。
贺兰吹不尽,何用战蓬蒿。hè lán chuī bù jǐn,hé yòng zhàn péng hāo。

范蜀公挽诗

李廌

蚤岁青云近,英声四海驰。zǎo suì qīng yún jìn,yīng shēng sì hǎi chí。
能怀天下宝,独让月中枝。néng huái tiān xià bǎo,dú ràng yuè zhōng zhī。
既已登龙坂,咸观入凤池。jì yǐ dēng lóng bǎn,xián guān rù fèng chí。
如何老清禁,偃蹇卧明时。rú hé lǎo qīng jìn,yǎn jiǎn wò míng shí。

范蜀公挽诗

李廌

仁人宜有勇,无欲故能刚。rén rén yí yǒu yǒng,wú yù gù néng gāng。
凛凛回天力,危危极谏章。lǐn lǐn huí tiān lì,wēi wēi jí jiàn zhāng。
一言扶日御,万古正乾纲。yī yán fú rì yù,wàn gǔ zhèng qián gāng。
首犯龙鳞意,渊衷亮未忘。shǒu fàn lóng lín yì,yuān zhōng liàng wèi wàng。

范蜀公挽诗

李廌

庆宁虽首议,濮庙一何公。qìng níng suī shǒu yì,pú miào yī hé gōng。
君子初无党,贤臣惟尽忠。jūn zi chū wú dǎng,xián chén wéi jǐn zhōng。
死生全大节,社稷倚元功。sǐ shēng quán dà jié,shè jì yǐ yuán gōng。
疾彼梁丘子,依违只尚同。jí bǐ liáng qiū zi,yī wéi zhǐ shàng tóng。

范蜀公挽诗

李廌

荆舒昔未惩,抗疏誓身争。jīng shū xī wèi chéng,kàng shū shì shēn zhēng。
卫鞅虽难屈,桑羊屡请烹。wèi yāng suī nán qū,sāng yáng lǚ qǐng pēng。
危言知不用,脱屣谢浮荣。wēi yán zhī bù yòng,tuō xǐ xiè fú róng。
岂恋三台近,全无万世清。qǐ liàn sān tái jìn,quán wú wàn shì qīng。

范蜀公挽诗

李廌

直气犯荆舒,承明下玉除。zhí qì fàn jīng shū,chéng míng xià yù chú。
禁林馀谏稿,蜀道拥安车。jìn lín yú jiàn gǎo,shǔ dào yōng ān chē。
自谓三宜去,吾知众莫如。zì wèi sān yí qù,wú zhī zhòng mò rú。
谁为忠义传,事事举堪书。shuí wèi zhōng yì chuán,shì shì jǔ kān shū。
3091234567»