古诗词

和解生中秋月

苏舜钦

不为人间意,居然节物清。bù wèi rén jiān yì,jū rán jié wù qīng。
银堂通夜白,金饼隔林明。yín táng tōng yè bái,jīn bǐng gé lín míng。
醉客尊前倒,栖乌露下惊。zuì kè zūn qián dào,qī wū lù xià jīng。
悲欢今古事,寂寂堕荒城。bēi huān jīn gǔ shì,jì jì duò huāng chéng。
苏舜钦

苏舜钦

苏舜钦(1008—1048)北宋诗人,字子美,开封(今属河南)人,曾祖父由梓州铜山(今四川中江)迁至开封(今属河南)。曾任县令、大理评事、集贤殿校理,监进奏院等职。因支持范仲淹的庆历革新,为守旧派所恨,御史中丞王拱辰让其属官劾奏苏舜钦,劾其在进奏院祭神时,用卖废纸之钱宴请宾客。罢职闲居苏州。后来复起为湖州长史,但不久就病故了。他与梅尧臣齐名,人称“梅苏”。有《苏学士文集》诗文集有《苏舜钦集》16卷,《四部丛刊》影清康熙刊本。1981年上海古籍出版社出版《苏舜钦集》。 苏舜钦的作品>>

猜您喜欢

夏中

苏舜钦

院僻帘深昼景虚,轻风时见动竿乌。yuàn pì lián shēn zhòu jǐng xū,qīng fēng shí jiàn dòng gān wū。
池中绿满鱼留子,庭下阴多燕引雏。chí zhōng lǜ mǎn yú liú zi,tíng xià yīn duō yàn yǐn chú。
雨后看儿争坠果,天晴同客曝残书。yǔ hòu kàn ér zhēng zhuì guǒ,tiān qíng tóng kè pù cán shū。
幽栖未免牵尘事,身世相忘在酒壶。yōu qī wèi miǎn qiān chén shì,shēn shì xiāng wàng zài jiǔ hú。

重过句章郡

苏舜钦

曾随使旆此东归,日日登临到落晖。céng suí shǐ pèi cǐ dōng guī,rì rì dēng lín dào luò huī。
畴昔侍行犹总角,如今重过合沾衣。chóu xī shì xíng yóu zǒng jiǎo,rú jīn zhòng guò hé zhān yī。
窥鱼翠碧忘形坐,趁伴蜻蜓照影飞。kuī yú cuì bì wàng xíng zuò,chèn bàn qīng tíng zhào yǐng fēi。
风物依然皆自得,岁华飘忽赏心违。fēng wù yī rán jiē zì dé,suì huá piāo hū shǎng xīn wéi。

无锡惠山寺

苏舜钦

寺古名传唐相诗,三伏奔迸予何之。sì gǔ míng chuán táng xiāng shī,sān fú bēn bèng yǔ hé zhī。
云山相照翠会合,殿阁对走凉参差。yún shān xiāng zhào cuì huì hé,diàn gé duì zǒu liáng cān chà。
清泉绝无一尘染,长松自是拔俗姿。qīng quán jué wú yī chén rǎn,zhǎng sōng zì shì bá sú zī。
二边羌胡日斗格,释子宴坐殊不知。èr biān qiāng hú rì dòu gé,shì zi yàn zuò shū bù zhī。

过苏州

苏舜钦

东出盘门刮眼明,萧萧疏雨更阴晴。dōng chū pán mén guā yǎn míng,xiāo xiāo shū yǔ gèng yīn qíng。
绿杨白鹭俱自得,近水远山皆有情。lǜ yáng bái lù jù zì dé,jìn shuǐ yuǎn shān jiē yǒu qíng。
万物盛衰天意在,一身羁苦俗人轻。wàn wù shèng shuāi tiān yì zài,yī shēn jī kǔ sú rén qīng。
无穷好景无缘住,旅棹区区暮亦行。wú qióng hǎo jǐng wú yuán zhù,lǚ zhào qū qū mù yì xíng。

秀州城外九里有竹树小桥予十八年前与友人解晦叔饮别于此今过之景物依然而解生已亡悲叹不足复成小诗

苏舜钦

当年共醉此桥边,道旧狂歌至暮天。dāng nián gòng zuì cǐ qiáo biān,dào jiù kuáng gē zhì mù tiān。
得句旋题新竹上,移舟还傍乱花前。dé jù xuán tí xīn zhú shàng,yí zhōu hái bàng luàn huā qián。
君埋尘土骨应化,我逐风波心欲燃。jūn mái chén tǔ gǔ yīng huà,wǒ zhú fēng bō xīn yù rán。
落日长号感人事,沙头寂寞上渔船。luò rì zhǎng hào gǎn rén shì,shā tóu jì mò shàng yú chuán。

天章道中

苏舜钦

画鹢低飞湖水平,高低楼阁满稽城。huà yì dī fēi hú shuǐ píng,gāo dī lóu gé mǎn jī chéng。
人游镜里山相照,鱼戏空中日共明。rén yóu jìng lǐ shān xiāng zhào,yú xì kōng zhōng rì gòng míng。
尽是荷风香不断,忽逢溪雨气尤清。jǐn shì hé fēng xiāng bù duàn,hū féng xī yǔ qì yóu qīng。
篮舆却上兰亭步,猿鸟云萝伴此行。lán yú què shàng lán tíng bù,yuán niǎo yún luó bàn cǐ xíng。

大禹寺

苏舜钦

鉴湖尽处众峰前,寺古萧疏水石间。jiàn hú jǐn chù zhòng fēng qián,sì gǔ xiāo shū shuǐ shí jiān。
殿阁北垂连禹庙,松筠东去入稽山。diàn gé běi chuí lián yǔ miào,sōng yún dōng qù rù jī shān。
坐中岩鸟自上下,吟久溪云时往还。zuò zhōng yán niǎo zì shàng xià,yín jiǔ xī yún shí wǎng hái。
我厌区区走名宦,未能来此一生闲。wǒ yàn qū qū zǒu míng huàn,wèi néng lái cǐ yī shēng xián。

杭州巽亭

苏舜钦

公自登临辟草莱,赫然危构压崔嵬。gōng zì dēng lín pì cǎo lái,hè rán wēi gòu yā cuī wéi。
凉翻帘幌潮声过,清入琴尊雨气来。liáng fān lián huǎng cháo shēng guò,qīng rù qín zūn yǔ qì lái。
畴昔江山何处好,生平怀抱此中开。chóu xī jiāng shān hé chù hǎo,shēng píng huái bào cǐ zhōng kāi。
东南地本多幽胜,此向东南特壮哉。dōng nán dì běn duō yōu shèng,cǐ xiàng dōng nán tè zhuàng zāi。

答和叔春日舟行

苏舜钦

幽人漂泊兴无穷,弄水寻花处处同。yōu rén piāo pō xīng wú qióng,nòng shuǐ xún huā chù chù tóng。
春入水光成嫩碧,日匀花色变鲜红。chūn rù shuǐ guāng chéng nèn bì,rì yún huā sè biàn xiān hóng。
静中物象知谁见,闲极情怀觉道充。jìng zhōng wù xiàng zhī shuí jiàn,xián jí qíng huái jué dào chōng。
寄语悠悠莫疑我,五湖今作狎鸥翁。jì yǔ yōu yōu mò yí wǒ,wǔ hú jīn zuò xiá ōu wēng。

寿阳闲望有感

苏舜钦

维舟亭下偶登临,下蔡风流古至今。wéi zhōu tíng xià ǒu dēng lín,xià cài fēng liú gǔ zhì jīn。
远岭抱淮随曲折,乱云行野乍晴阴。yuǎn lǐng bào huái suí qū zhé,luàn yún xíng yě zhà qíng yīn。
幽人憔悴搔白首,啼鸟哀鸣思故林。yōu rén qiáo cuì sāo bái shǒu,tí niǎo āi míng sī gù lín。
触处涂穷何足恸,直回天地入悲吟。chù chù tú qióng hé zú tòng,zhí huí tiān dì rù bēi yín。

阻风野步有感呈子履

苏舜钦

轻舟留滞已春残,携手栖栖田野间。qīng zhōu liú zhì yǐ chūn cán,xié shǒu qī qī tián yě jiān。
尽日东风吹百草,有时双鹭下前湾。jǐn rì dōng fēng chuī bǎi cǎo,yǒu shí shuāng lù xià qián wān。
古为少见如君困,世上应无似我闲。gǔ wèi shǎo jiàn rú jūn kùn,shì shàng yīng wú shì wǒ xián。
抖擞尘襟莫回首,谤书终不到溪山。dǒu sǒu chén jīn mò huí shǒu,bàng shū zhōng bù dào xī shān。

和丹阳公素学士晚望见怀

苏舜钦

古郡登临足胜游,使君才调更风流。gǔ jùn dēng lín zú shèng yóu,shǐ jūn cái diào gèng fēng liú。
过云送雨海山暗,斜日催蝉江树秋。guò yún sòng yǔ hǎi shān àn,xié rì cuī chán jiāng shù qiū。
屡辱嘉招嗟放弃,又传新咏慰淹留。lǚ rǔ jiā zhāo jiē fàng qì,yòu chuán xīn yǒng wèi yān liú。
霜天乘兴当西谒,共醉城尖四望楼。shuāng tiān chéng xīng dāng xī yè,gòng zuì chéng jiān sì wàng lóu。

送子履

苏舜钦

一舸风前五两飞,南迁今去别慈闱。yī gě fēng qián wǔ liǎng fēi,nán qiān jīn qù bié cí wéi。
人生多难古如此,吾道能全世所稀。rén shēng duō nán gǔ rú cǐ,wú dào néng quán shì suǒ xī。
幸有江山聊助思,莫随鱼鸟便忘归。xìng yǒu jiāng shān liáo zhù sī,mò suí yú niǎo biàn wàng guī。
君亲恩大须营报,学取三春寸草微。jūn qīn ēn dà xū yíng bào,xué qǔ sān chūn cùn cǎo wēi。

春睡

苏舜钦

别院帘昏掩竹扉,朝酲未解接春晖。bié yuàn lián hūn yǎn zhú fēi,cháo chéng wèi jiě jiē chūn huī。
身如蝉蜕一榻上,梦似杨花千里飞。shēn rú chán tuì yī tà shàng,mèng shì yáng huā qiān lǐ fēi。
嗒尔暂能离世网,陶然直欲见天机。dā ěr zàn néng lí shì wǎng,táo rán zhí yù jiàn tiān jī。
此中有德堪为颂,绝胜人间较是非。cǐ zhōng yǒu dé kān wèi sòng,jué shèng rén jiān jiào shì fēi。

览照

苏舜钦

铁面苍髯目有棱,世间儿女见须惊。tiě miàn cāng rán mù yǒu léng,shì jiān ér nǚ jiàn xū jīng。
心曾许国终平虏,命未逢时合退耕。xīn céng xǔ guó zhōng píng lǔ,mìng wèi féng shí hé tuì gēng。
不称好文亲翰墨,自嗟多病足风情。bù chēng hǎo wén qīn hàn mò,zì jiē duō bìng zú fēng qíng。
一生肝胆如星斗,嗟尔顽铜岂见明。yī shēng gān dǎn rú xīng dòu,jiē ěr wán tóng qǐ jiàn míng。
1651234567»