古诗词

闲夜

李觏

披衣坐小亭,夜气拂人清。pī yī zuò xiǎo tíng,yè qì fú rén qīng。
月暗先成晕,虫吟不识名。yuè àn xiān chéng yūn,chóng yín bù shí míng。
举杯期混沌,开卷赏茎英。jǔ bēi qī hùn dùn,kāi juǎn shǎng jīng yīng。
此兴知谁会,松风鹤睡惊。cǐ xīng zhī shuí huì,sōng fēng hè shuì jīng。
李觏

李觏

李觏(1009—1059),字泰伯,号盱江先生,是我国北宋时期一位重要的哲学家、思想家、教育家、改革家,他生当北宋中期“积贫积弱”之世,虽出身寒微,但能刻苦自励、奋发向学、勤于著述,以求康国济民。他俊辩能文,举茂才异等不中,讲学自给,来学者常数十百人。李觏博学通识,尤长于礼。他不拘泥于汉、唐诸儒的旧说,敢于抒发己见,推理经义,成为 “一时儒宗”。今存《直讲李先生文集》三十七卷,有《外集》三卷附后。为纪念李觏,资溪县建有泰伯公园,塑有李觏雕像,李觏纪念馆正在建设之中。 李觏的作品>>

猜您喜欢

苦雨初霁

李觏

积阴为患恐沈绵,革去方惊造化权。jī yīn wèi huàn kǒng shěn mián,gé qù fāng jīng zào huà quán。
天放旧光还日月,地将浓秀与山川。tiān fàng jiù guāng hái rì yuè,dì jiāng nóng xiù yǔ shān chuān。
泥途渐少车声活,林薄初干果味全。ní tú jiàn shǎo chē shēng huó,lín báo chū gàn guǒ wèi quán。
寄语残云好知足,莫依河汉更油然。jì yǔ cán yún hǎo zhī zú,mò yī hé hàn gèng yóu rán。

野人

李觏

村落苍茫半草茅,路无车辙水无桥。cūn luò cāng máng bàn cǎo máo,lù wú chē zhé shuǐ wú qiáo。
婚姻取足唯春茧,盐酪归来待晚樵。hūn yīn qǔ zú wéi chūn jiǎn,yán lào guī lái dài wǎn qiáo。
一样宽衣疑效古,几人华发未经徭。yī yàng kuān yī yí xiào gǔ,jǐ rén huá fā wèi jīng yáo。
相逢不会寒温语,借问官家合是尧。xiāng féng bù huì hán wēn yǔ,jiè wèn guān jiā hé shì yáo。

书麻姑庙

李觏

流俗好仙方学道,至人乐道自成仙。liú sú hǎo xiān fāng xué dào,zhì rén lè dào zì chéng xiān。
飞升若也由贪欲,紫府还应用诈权。fēi shēng ruò yě yóu tān yù,zǐ fǔ hái yīng yòng zhà quán。
尘里笙歌千古梦,洞中星斗几家天。chén lǐ shēng gē qiān gǔ mèng,dòng zhōng xīng dòu jǐ jiā tiān。
无心便是归真日,姹女河车总谩传。wú xīn biàn shì guī zhēn rì,chà nǚ hé chē zǒng mán chuán。

客有话故丁秘监京师旧宅因而伤之

李觏

等闲荣谢已愁闻,况话三公极宠身。děng xián róng xiè yǐ chóu wén,kuàng huà sān gōng jí chǒng shēn。
青史尚为今世事,朱门不是旧时人。qīng shǐ shàng wèi jīn shì shì,zhū mén bù shì jiù shí rén。
文章散入诸蕃口,花药留添上国春。wén zhāng sàn rù zhū fān kǒu,huā yào liú tiān shàng guó chūn。
生死交情浑易见,有谁过此为沾巾。shēng sǐ jiāo qíng hún yì jiàn,yǒu shuí guò cǐ wèi zhān jīn。

五龙塘

李觏

世传鳞物有蟠时,分得寒泉住翠微。shì chuán lín wù yǒu pán shí,fēn dé hán quán zhù cuì wēi。
天命虽教为润泽,神心终是索虔祈。tiān mìng suī jiào wèi rùn zé,shén xīn zhōng shì suǒ qián qí。
一围石岸刓无迹,几族阴云禁不飞。yī wéi shí àn wán wú jì,jǐ zú yīn yún jìn bù fēi。
风脚斗回波面黑,向人浑似逞严威。fēng jiǎo dòu huí bō miàn hēi,xiàng rén hún shì chěng yán wēi。

寄小儿

李觏

两世茕茕各一人,生来且喜富精神。liǎng shì qióng qióng gè yī rén,shēng lái qiě xǐ fù jīng shén。
欲教龆龀从师学,只恐文章误尔身。yù jiào tiáo chèn cóng shī xué,zhǐ kǒng wén zhāng wù ěr shēn。
但有犁锄终得饱,莫看纨绮便嫌贫。dàn yǒu lí chú zhōng dé bǎo,mò kàn wán qǐ biàn xián pín。
不知别后啼多少,苦问家僮说未真。bù zhī bié hòu tí duō shǎo,kǔ wèn jiā tóng shuō wèi zhēn。

季夏雨中宛有秋色四望之际百感生焉因题于纸

李觏

粟花时节雨修修,莫道如秋即是秋。sù huā shí jié yǔ xiū xiū,mò dào rú qiū jí shì qiū。
客路几千成大梦,年华一半落东流。kè lù jǐ qiān chéng dà mèng,nián huá yī bàn luò dōng liú。
眼存将圣生前笔,心得骚人格外愁。yǎn cún jiāng shèng shēng qián bǐ,xīn dé sāo rén gé wài chóu。
微物若教无所失,尘埃犹愿补嵩丘。wēi wù ruò jiào wú suǒ shī,chén āi yóu yuàn bǔ sōng qiū。

秋怀

李觏

褚冠斜顶对清秋,病骨支撑懒上楼。chǔ guān xié dǐng duì qīng qiū,bìng gǔ zhī chēng lǎn shàng lóu。
辅世功夫何日是,少年滋味此生休。fǔ shì gōng fū hé rì shì,shǎo nián zī wèi cǐ shēng xiū。
山含红树随时老,天带黄昏一例愁。shān hán hóng shù suí shí lǎo,tiān dài huáng hūn yī lì chóu。
自笑酒肠空半在,前村无处典鹴裘。zì xiào jiǔ cháng kōng bàn zài,qián cūn wú chù diǎn shuāng qiú。

书松陵唱和

李觏

天命相逢陆与皮,当年才调两权奇。tiān mìng xiāng féng lù yǔ pí,dāng nián cái diào liǎng quán qí。
朝端未有输忠处,诗外应无用力时。cháo duān wèi yǒu shū zhōng chù,shī wài yīng wú yòng lì shí。
意古直摩轩昊顶,言微都泄鬼神私。yì gǔ zhí mó xuān hào dǐng,yán wēi dōu xiè guǐ shén sī。
近来此道中兴也,泉下英魂知不知。jìn lái cǐ dào zhōng xīng yě,quán xià yīng hún zhī bù zhī。

七夕

李觏

天孙何许是来时,月意愔愔露气微。tiān sūn hé xǔ shì lái shí,yuè yì yīn yīn lù qì wēi。
可道星河难得过,自缘乌鹊合高飞。kě dào xīng hé nán dé guò,zì yuán wū què hé gāo fēi。
秋宵已胜春宵短,今会还如古会稀。qiū xiāo yǐ shèng chūn xiāo duǎn,jīn huì hái rú gǔ huì xī。
早晚望夫能化石,尽分人世作支机。zǎo wǎn wàng fū néng huà shí,jǐn fēn rén shì zuò zhī jī。

早起有怀

李觏

草草西风动葛衣,呼僮前启竹间扉。cǎo cǎo xī fēng dòng gé yī,hū tóng qián qǐ zhú jiān fēi。
山僧好睡钟声晏,社户多贫酒气微。shān sēng hǎo shuì zhōng shēng yàn,shè hù duō pín jiǔ qì wēi。
岂是客愁浑较可,只因书卷解忘归。qǐ shì kè chóu hún jiào kě,zhǐ yīn shū juǎn jiě wàng guī。
旴江百里清无滓,枉属闲人坐钓矶。xū jiāng bǎi lǐ qīng wú zǐ,wǎng shǔ xián rén zuò diào jī。

留题归安尉凝碧堂

李觏

骚人得助是江山,千里幽怀一凭栏。sāo rén dé zhù shì jiāng shān,qiān lǐ yōu huái yī píng lán。
野色岂唯春晚秀,天风长似月边寒。yě sè qǐ wéi chūn wǎn xiù,tiān fēng zhǎng shì yuè biān hán。
身闲暂觉尘埃远,境胜才知宇宙宽。shēn xián zàn jué chén āi yuǎn,jìng shèng cái zhī yǔ zhòu kuān。
只恐仙壶提挈去,不教凡眼醉中看。zhǐ kǒng xiān hú tí qiè qù,bù jiào fán yǎn zuì zhōng kàn。

答张鬷嘏

李觏

几年江外恣荒唐,偶脱荷衣觇国光。jǐ nián jiāng wài zì huāng táng,ǒu tuō hé yī chān guó guāng。
自是狂言无可择,敢嗟贤路有相妨。zì shì kuáng yán wú kě zé,gǎn jiē xián lù yǒu xiāng fáng。
谩将文史为生业,已约渔樵共醉乡。mán jiāng wén shǐ wèi shēng yè,yǐ yuē yú qiáo gòng zuì xiāng。
多谢故人贻绝唱,爰居宁解听铿锵。duō xiè gù rén yí jué chàng,yuán jū níng jiě tīng kēng qiāng。

清明日作

李觏

迟迟日景坐成曛,闻说清明在此晨。chí chí rì jǐng zuò chéng xūn,wén shuō qīng míng zài cǐ chén。
花卉不宜愁眼看,勾芒能为几人春。huā huì bù yí chóu yǎn kàn,gōu máng néng wèi jǐ rén chūn。
销磨志气多因老,点检交游半作尘。xiāo mó zhì qì duō yīn lǎo,diǎn jiǎn jiāo yóu bàn zuò chén。
欲向醉乡聊自适,病来还厌举杯频。yù xiàng zuì xiāng liáo zì shì,bìng lái hái yàn jǔ bēi pín。

晚思

李觏

一槛东风小箔开,乱山明暗水萦回。yī kǎn dōng fēng xiǎo bó kāi,luàn shān míng àn shuǐ yíng huí。
流年渐共春华去,暴热还随霁色来。liú nián jiàn gòng chūn huá qù,bào rè hái suí jì sè lái。
天气浊多人欲睡,地形卑甚物先梅。tiān qì zhuó duō rén yù shuì,dì xíng bēi shén wù xiān méi。
因知楚客迷魂处,不是江东不足哀。yīn zhī chǔ kè mí hún chù,bù shì jiāng dōng bù zú āi。