古诗词

女色无定美赠卿材

李觏

女色无定美,宠至美则多。nǚ sè wú dìng měi,chǒng zhì měi zé duō。
士才无定称,用显称巳过。shì cái wú dìng chēng,yòng xiǎn chēng sì guò。
长安小家子,粲粲秋池荷。zhǎng ān xiǎo jiā zi,càn càn qiū chí hé。
性慧不觉耻,母怜不加诃。xìng huì bù jué chǐ,mǔ lián bù jiā hē。
出户一囊麝,见人双眼波。chū hù yī náng shè,jiàn rén shuāng yǎn bō。
情动笑难止,语娇音屡讹。qíng dòng xiào nán zhǐ,yǔ jiāo yīn lǚ é。
都人口如沸,观者踵相摩。dōu rén kǒu rú fèi,guān zhě zhǒng xiāng mó。
因缘幸充选,恩泽成偏颇。yīn yuán xìng chōng xuǎn,ēn zé chéng piān pǒ。
少费万金珠,一呼千绮罗。shǎo fèi wàn jīn zhū,yī hū qiān qǐ luó。
佯愁惨白日,猛唾倾天河。yáng chóu cǎn bái rì,měng tuò qīng tiān hé。
东邻有贤女,春绿涵修蛾。dōng lín yǒu xián nǚ,chūn lǜ hán xiū é。
花艳不裁剪,玉光无切磋。huā yàn bù cái jiǎn,yù guāng wú qiè cuō。
自小固闻礼,藏头岂知他。zì xiǎo gù wén lǐ,cáng tóu qǐ zhī tā。
亲戚尚未见,媒官当奈何。qīn qī shàng wèi jiàn,méi guān dāng nài hé。
过时谁问访,生世就蹉跎。guò shí shuí wèn fǎng,shēng shì jiù cuō tuó。
岂不有配偶,市里或山阿。qǐ bù yǒu pèi ǒu,shì lǐ huò shān ā。
岂不有奉养,舂饎与机梭。qǐ bù yǒu fèng yǎng,chōng chì yǔ jī suō。
列女不得传,乐府无人歌。liè nǚ bù dé chuán,lè fǔ wú rén gē。
容华日衰落,涕泣坐滂沱。róng huá rì shuāi luò,tì qì zuò pāng tuó。
富贵易修饰,贫贱多笑呵。fù guì yì xiū shì,pín jiàn duō xiào hē。
柳下无仲尼,小官终灭磨。liǔ xià wú zhòng ní,xiǎo guān zhōng miè mó。
进退在勇决,迟疑两皆蹉。jìn tuì zài yǒng jué,chí yí liǎng jiē cuō。
退当事奇伟,夙驾追雄轲。tuì dāng shì qí wěi,sù jià zhuī xióng kē。
进当取势位,健笔为干戈。jìn dāng qǔ shì wèi,jiàn bǐ wèi gàn gē。
胡然守一节,独自埋随和。hú rán shǒu yī jié,dú zì mái suí hé。
李觏

李觏

李觏(1009—1059),字泰伯,号盱江先生,是我国北宋时期一位重要的哲学家、思想家、教育家、改革家,他生当北宋中期“积贫积弱”之世,虽出身寒微,但能刻苦自励、奋发向学、勤于著述,以求康国济民。他俊辩能文,举茂才异等不中,讲学自给,来学者常数十百人。李觏博学通识,尤长于礼。他不拘泥于汉、唐诸儒的旧说,敢于抒发己见,推理经义,成为 “一时儒宗”。今存《直讲李先生文集》三十七卷,有《外集》三卷附后。为纪念李觏,资溪县建有泰伯公园,塑有李觏雕像,李觏纪念馆正在建设之中。 李觏的作品>>

猜您喜欢

屈原

李觏

秋来张翰偶思鲈,满箸鲜红食有馀。qiū lái zhāng hàn ǒu sī lú,mǎn zhù xiān hóng shí yǒu yú。
何事灵均不知退,却将闲肉付江鱼。hé shì líng jūn bù zhī tuì,què jiāng xián ròu fù jiāng yú。

宋玉

李觏

世间佳丽每专房,一顾多应万事荒。shì jiān jiā lì měi zhuān fáng,yī gù duō yīng wàn shì huāng。
梦里若无真实处,不妨频为赋高唐。mèng lǐ ruò wú zhēn shí chù,bù fáng pín wèi fù gāo táng。

赠日者邹生

李觏

贤不必通愚不穷,悠悠无处问苍穹。xián bù bì tōng yú bù qióng,yōu yōu wú chù wèn cāng qióng。
可怜富贵君之柄,断在山人指掌中。kě lián fù guì jūn zhī bǐng,duàn zài shān rén zhǐ zhǎng zhōng。

送夏旦赴举

李觏

岭梅初尽草初生,马上春风酒易醒。lǐng méi chū jǐn cǎo chū shēng,mǎ shàng chūn fēng jiǔ yì xǐng。
好共大鹏双奋击,此行有路到南溟。hǎo gòng dà péng shuāng fèn jī,cǐ xíng yǒu lù dào nán míng。

送春

李觏

宜春台上送春归,泪滴金杯不自知。yí chūn tái shàng sòng chūn guī,lèi dī jīn bēi bù zì zhī。
懊恼黄莺解言语,飞来唯见落花枝。ào nǎo huáng yīng jiě yán yǔ,fēi lái wéi jiàn luò huā zhī。

晓角

李觏

肠断城头画角声,灯青月黑酒微醒。cháng duàn chéng tóu huà jiǎo shēng,dēng qīng yuè hēi jiǔ wēi xǐng。
浓香梦里谁曾管,只有离人夜夜听。nóng xiāng mèng lǐ shuí céng guǎn,zhǐ yǒu lí rén yè yè tīng。

送丁正臣

李觏

铅椠辛勤四十年,抟风不上鬓霜寒。qiān qiàn xīn qín sì shí nián,tuán fēng bù shàng bìn shuāng hán。
朱门何处是知己,短褐空瓢行路难。zhū mén hé chù shì zhī jǐ,duǎn hè kōng piáo xíng lù nán。

惜才

李觏

子云辞赋似相如,自说雕虫异壮夫。zi yún cí fù shì xiāng rú,zì shuō diāo chóng yì zhuàng fū。
何事犬羊夸质素,患他人爱著貂狐。hé shì quǎn yáng kuā zhì sù,huàn tā rén ài zhù diāo hú。

登越山

李觏

腊后梅花破碎香,望中情地转凄凉。là hòu méi huā pò suì xiāng,wàng zhōng qíng dì zhuǎn qī liáng。
游山只道寻高处,高处何曾见故乡。yóu shān zhǐ dào xún gāo chù,gāo chù hé céng jiàn gù xiāng。

送古山人

李觏

喜闻吉事怕闻凶,天下人心处处同。xǐ wén jí shì pà wén xiōng,tiān xià rén xīn chù chù tóng。
乍出山来言语拙,莫将刺字谒王公。zhà chū shān lái yán yǔ zhuō,mò jiāng cì zì yè wáng gōng。

送毗师西游

李觏

望望王城十二门,青山行尽入红尘。wàng wàng wáng chéng shí èr mén,qīng shān xíng jǐn rù hóng chén。
近来富贵皆天与,到处应多问命人。jìn lái fù guì jiē tiān yǔ,dào chù yīng duō wèn mìng rén。

酬陈屯田途中所寄

李觏

封豕长蛇战岭南,何人肉食不怀惭。fēng shǐ zhǎng shé zhàn lǐng nán,hé rén ròu shí bù huái cán。
只今唯有高眠好,风弄松声水溅庵。zhǐ jīn wéi yǒu gāo mián hǎo,fēng nòng sōng shēng shuǐ jiàn ān。

正月二十日俗号天穿日以煎饼置屋上谓之补天感而为诗

李觏

娲皇没后几多年,夏伏冬愆任自然。wā huáng méi hòu jǐ duō nián,xià fú dōng qiān rèn zì rán。
只有人间闲妇女,一枚煎饼补天穿。zhǐ yǒu rén jiān xián fù nǚ,yī méi jiān bǐng bǔ tiān chuān。

送春寄呈祖袁州二首

李觏

去年春尽在宜春,醉送东风泪满巾。qù nián chūn jǐn zài yí chūn,zuì sòng dōng fēng lèi mǎn jīn。
今日春归倍惆怅,相逢不是去年人。jīn rì chūn guī bèi chóu chàng,xiāng féng bù shì qù nián rén。

送春寄呈祖袁州二首

李觏

东君此去几时来,雪里梅根待暖回。dōng jūn cǐ qù jǐ shí lái,xuě lǐ méi gēn dài nuǎn huí。
莫似仙家寥落甚,蟠桃千岁始重开。mò shì xiān jiā liáo luò shén,pán táo qiān suì shǐ zhòng kāi。