古诗词

甘露亭诗

李觏

乾坤父母莫匪慈,胚胎亿兆成角羁。qián kūn fù mǔ mò fěi cí,pēi tāi yì zhào chéng jiǎo jī。
其间哺乳不及处,有时泣杀呱呱儿。qí jiān bǔ rǔ bù jí chù,yǒu shí qì shā gū gū ér。
南川上游号沃野,景祐丙子尝凶饥。nán chuān shàng yóu hào wò yě,jǐng yòu bǐng zi cháng xiōng jī。
新田始苗旧谷罄,十室八九无晨炊。xīn tián shǐ miáo jiù gǔ qìng,shí shì bā jiǔ wú chén chuī。
伏阴何者不仁甚,酿作水灾来助之。fú yīn hé zhě bù rén shén,niàng zuò shuǐ zāi lái zhù zhī。
烟煤刷天雨汁黑,呕山泄谷争奔驰。yān méi shuā tiān yǔ zhī hēi,ǒu shān xiè gǔ zhēng bēn chí。
横流一夜打城郭,万弩窃发穿毛皮。héng liú yī yè dǎ chéng guō,wàn nǔ qiè fā chuān máo pí。
东隅有洲尸揖揖,如蚁欲走遭水围。dōng yú yǒu zhōu shī yī yī,rú yǐ yù zǒu zāo shuǐ wéi。
屋根无力树腰折,蛟蜃食人犹择肥。wū gēn wú lì shù yāo zhé,jiāo shèn shí rén yóu zé féi。
涛波一望万山阻,六亲不得相扶持。tāo bō yī wàng wàn shān zǔ,liù qīn bù dé xiāng fú chí。
国子刘公好仁者,惟时假守兹军麾。guó zi liú gōng hǎo rén zhě,wéi shí jiǎ shǒu zī jūn huī。
民生在我不在命,告舟往救无敢违。mín shēng zài wǒ bù zài mìng,gào zhōu wǎng jiù wú gǎn wéi。
童儿赤立妇女困,载之刳木何累累。tóng ér chì lì fù nǚ kùn,zài zhī kū mù hé lèi lèi。
泥沙外冷内饥渴,口噤不语如狂痴。ní shā wài lěng nèi jī kě,kǒu jìn bù yǔ rú kuáng chī。
牵挛坐卧满府舍,赋以酒饮加饘糜。qiān luán zuò wò mǎn fǔ shě,fù yǐ jiǔ yǐn jiā zhān mí。
随流往往亦不死,远在百里无人知。suí liú wǎng wǎng yì bù sǐ,yuǎn zài bǎi lǐ wú rén zhī。
捐金购得问姓氏,召使亲族携之归。juān jīn gòu dé wèn xìng shì,zhào shǐ qīn zú xié zhī guī。
司农仓廪尽发出,不待奏报先施为。sī nóng cāng lǐn jǐn fā chū,bù dài zòu bào xiān shī wèi。
有馀况可补不足,大贾蓄家如响随。yǒu yú kuàng kě bǔ bù zú,dà jiǎ xù jiā rú xiǎng suí。
来瞻去察夜继昼,赤热不忍荫华榱。lái zhān qù chá yè jì zhòu,chì rè bù rěn yīn huá cuī。
由斯一郡十万户,饿肤日月生膏脂。yóu sī yī jùn shí wàn hù,è fū rì yuè shēng gāo zhī。
存者相保没者葬,唐虞仁寿重驱跻。cún zhě xiāng bǎo méi zhě zàng,táng yú rén shòu zhòng qū jī。
圣主养贤贤养物,气和郁郁通高卑。shèng zhǔ yǎng xián xián yǎng wù,qì hé yù yù tōng gāo bēi。
城西老宫古松径,一朝坠露甘如饴。chéng xī lǎo gōng gǔ sōng jìng,yī cháo zhuì lù gān rú yí。
千柯万叶结不解,玉阶琼树光离离。qiān kē wàn yè jié bù jiě,yù jiē qióng shù guāng lí lí。
氓俗奔走竞观睹,手攀口吮同赍咨。máng sú bēn zǒu jìng guān dǔ,shǒu pān kǒu shǔn tóng jī zī。
学老之人周氏子,好善不类黄冠师。xué lǎo zhī rén zhōu shì zi,hǎo shàn bù lèi huáng guān shī。
欲令事迹绚久远,筑亭其地高巍巍。yù lìng shì jì xuàn jiǔ yuǎn,zhù tíng qí dì gāo wēi wēi。
公之归朝不可借,松树至今犹未衰。gōng zhī guī cháo bù kě jiè,sōng shù zhì jīn yóu wèi shuāi。
我作此诗揭亭上,他年堕泪如羊碑。wǒ zuò cǐ shī jiē tíng shàng,tā nián duò lèi rú yáng bēi。
李觏

李觏

李觏(1009—1059),字泰伯,号盱江先生,是我国北宋时期一位重要的哲学家、思想家、教育家、改革家,他生当北宋中期“积贫积弱”之世,虽出身寒微,但能刻苦自励、奋发向学、勤于著述,以求康国济民。他俊辩能文,举茂才异等不中,讲学自给,来学者常数十百人。李觏博学通识,尤长于礼。他不拘泥于汉、唐诸儒的旧说,敢于抒发己见,推理经义,成为 “一时儒宗”。今存《直讲李先生文集》三十七卷,有《外集》三卷附后。为纪念李觏,资溪县建有泰伯公园,塑有李觏雕像,李觏纪念馆正在建设之中。 李觏的作品>>

猜您喜欢

关徐

李觏

云长不绝旧君情,元直终随老母行。yún zhǎng bù jué jiù jūn qíng,yuán zhí zhōng suí lǎo mǔ xíng。
立效报公何感慨,指心辞主更分明。lì xiào bào gōng hé gǎn kǎi,zhǐ xīn cí zhǔ gèng fēn míng。
三方本以兵攻战,一士能为国重轻。sān fāng běn yǐ bīng gōng zhàn,yī shì néng wèi guó zhòng qīng。
多谢曹刘存大度,任教忠孝得成名。duō xiè cáo liú cún dà dù,rèn jiào zhōng xiào dé chéng míng。

送张宏下第南归

李觏

世家元是武夷孙,四上观光预国宾。shì jiā yuán shì wǔ yí sūn,sì shàng guān guāng yù guó bīn。
地底岂无干斗气,天边争奈饮牛人。dì dǐ qǐ wú gàn dòu qì,tiān biān zhēng nài yǐn niú rén。
田宜秫稻应多酒,路入溪山渐少尘。tián yí shú dào yīng duō jiǔ,lù rù xī shān jiàn shǎo chén。
身计未谐归计好,一樽犹可醉乡邻。shēn jì wèi xié guī jì hǎo,yī zūn yóu kě zuì xiāng lín。

葛陂逢何道士

李觏

十数年前别我行,相逢犹是旧颜形。shí shù nián qián bié wǒ xíng,xiāng féng yóu shì jiù yán xíng。
琴声渐古听来淡,药味虽凡试最灵。qín shēng jiàn gǔ tīng lái dàn,yào wèi suī fán shì zuì líng。
出有酒钱天下富,住无家地浪头萍。chū yǒu jiǔ qián tiān xià fù,zhù wú jiā dì làng tóu píng。
神仙可学应须学,万里蓬莱一点青。shén xiān kě xué yīng xū xué,wàn lǐ péng lái yī diǎn qīng。

俞秀才山风亭小饮

李觏

炎炎千室热如烘,亭压山头独有风。yán yán qiān shì rè rú hōng,tíng yā shān tóu dú yǒu fēng。
雨意生狞云彩黑,秋容细碎树枝红。yǔ yì shēng níng yún cǎi hēi,qiū róng xì suì shù zhī hóng。
半天斜日归心动,一面平川醉眼空。bàn tiān xié rì guī xīn dòng,yī miàn píng chuān zuì yǎn kōng。
却是梦魂无所得,人间岂少翠微宫。què shì mèng hún wú suǒ dé,rén jiān qǐ shǎo cuì wēi gōng。

谢宋屯田见示永平录海南编

李觏

多少儒衣只假涂,贵来谁肯更观书。duō shǎo rú yī zhǐ jiǎ tú,guì lái shuí kěn gèng guān shū。
其间或以文争胜,未见如君识有馀。qí jiān huò yǐ wén zhēng shèng,wèi jiàn rú jūn shí yǒu yú。
长把六经为准的,最应三代是权舆。zhǎng bǎ liù jīng wèi zhǔn de,zuì yīng sān dài shì quán yú。
可怜后世名空在,直钓而今岂得鱼。kě lián hòu shì míng kōng zài,zhí diào ér jīn qǐ dé yú。

闽中岁暮

李觏

休道南人暖过冬,苦寒今与北方同。xiū dào nán rén nuǎn guò dōng,kǔ hán jīn yǔ běi fāng tóng。
霜严欲裂地到底,日短不行天正中。shuāng yán yù liè dì dào dǐ,rì duǎn bù xíng tiān zhèng zhōng。
谁使智愚相伴老,便将荣辱断还空。shuí shǐ zhì yú xiāng bàn lǎo,biàn jiāng róng rǔ duàn hái kōng。
乡愁莫更欺闲客,薄酒从来亦有功。xiāng chóu mò gèng qī xián kè,báo jiǔ cóng lái yì yǒu gōng。

送侯殿直之官吉州

李觏

待诏何年别玉堂,笔端浑欲继钟王。dài zhào hé nián bié yù táng,bǐ duān hún yù jì zhōng wáng。
官资未出风尘外,踪迹曾亲日月光。guān zī wèi chū fēng chén wài,zōng jì céng qīn rì yuè guāng。
扶老只今非远道,荐能从此有封章。fú lǎo zhǐ jīn fēi yuǎn dào,jiàn néng cóng cǐ yǒu fēng zhāng。
庐陵若要高文写,争得滁州在故乡。lú líng ruò yào gāo wén xiě,zhēng dé chú zhōu zài gù xiāng。

偶题饶秀才溪光亭

李觏

北出城来驻马蹄,君家别馆幸临溪。běi chū chéng lái zhù mǎ tí,jūn jiā bié guǎn xìng lín xī。
雄虹见雨遏不断,潦水到秋痕渐低。xióng hóng jiàn yǔ è bù duàn,lǎo shuǐ dào qiū hén jiàn dī。
万事热心成浩叹,一樽撩眼怕长迷。wàn shì rè xīn chéng hào tàn,yī zūn liāo yǎn pà zhǎng mí。
俗人谁会儒生意,是处醉吟还日西。sú rén shuí huì rú shēng yì,shì chù zuì yín hái rì xī。

宗人宅仁知阁

李觏

江南尽是山水地,君子固求仁知名。jiāng nán jǐn shì shān shuǐ dì,jūn zi gù qiú rén zhī míng。
可怜尘土不到眼,只有云泉相伴清。kě lián chén tǔ bù dào yǎn,zhǐ yǒu yún quán xiāng bàn qīng。
人间扰扰知何在,日暮悠悠空斗行。rén jiān rǎo rǎo zhī hé zài,rì mù yōu yōu kōng dòu xíng。
明月一栏风一枕,醉乡犹可过浮生。míng yuè yī lán fēng yī zhěn,zuì xiāng yóu kě guò fú shēng。

早夏偶作

李觏

闲愁不觉过年光,强半精神似醉乡。xián chóu bù jué guò nián guāng,qiáng bàn jīng shén shì zuì xiāng。
几度雨来成恶热,有时云断见斜阳。jǐ dù yǔ lái chéng è rè,yǒu shí yún duàn jiàn xié yáng。
古人事业尘空满,故国园林草自长。gǔ rén shì yè chén kōng mǎn,gù guó yuán lín cǎo zì zhǎng。
赖得南华怜我病,一篇齐物胜医方。lài dé nán huá lián wǒ bìng,yī piān qí wù shèng yī fāng。

匈奴传

李觏

汉家经武意如何,也信狼心欲偃戈。hàn jiā jīng wǔ yì rú hé,yě xìn láng xīn yù yǎn gē。
岂是虏庭佳丽少,自缘婚礼货财多。qǐ shì lǔ tíng jiā lì shǎo,zì yuán hūn lǐ huò cái duō。
女从宗室方抡择,赋出齐民更刮摩。nǚ cóng zōng shì fāng lūn zé,fù chū qí mín gèng guā mó。
若向大臣求侄媵,当时谁肯议通和。ruò xiàng dà chén qiú zhí yìng,dāng shí shuí kěn yì tōng hé。

忠武侯

李觏

齐霸燕强旧有基,当年管乐易为奇。qí bà yàn qiáng jiù yǒu jī,dāng nián guǎn lè yì wèi qí。
何如新野羁栖后,正值曹公挟帝时。hé rú xīn yě jī qī hòu,zhèng zhí cáo gōng xié dì shí。
指画二州收汉烬,安排八阵与天期。zhǐ huà èr zhōu shōu hàn jìn,ān pái bā zhèn yǔ tiān qī。
才高命短虽无奈,犹胜隆中世不知。cái gāo mìng duǎn suī wú nài,yóu shèng lóng zhōng shì bù zhī。

次韵答陈殿丞见寄

李觏

颠倒江湖二十春,干时的是妄庸人。diān dào jiāng hú èr shí chūn,gàn shí de shì wàng yōng rén。
先容不肯收蟠木,高足无从得要津。xiān róng bù kěn shōu pán mù,gāo zú wú cóng dé yào jīn。
众与善名酬苦志,莫将吟味养闲身。zhòng yǔ shàn míng chóu kǔ zhì,mò jiāng yín wèi yǎng xián shēn。
食田饮井知谁力,下有骄儿上有亲。shí tián yǐn jǐng zhī shuí lì,xià yǒu jiāo ér shàng yǒu qīn。

赠韩侍禁

李觏

阀阅山西旧将家,一官沦落向天涯。fá yuè shān xī jiù jiāng jiā,yī guān lún luò xiàng tiān yá。
目皮相处应难识,髀肉生来只自嗟。mù pí xiāng chù yīng nán shí,bì ròu shēng lái zhǐ zì jiē。
野囿几年饥虎豹,旱雷何日起龙蛇。yě yòu jǐ nián jī hǔ bào,hàn léi hé rì qǐ lóng shé。
吴歌楚舞时相慰,剑铗梅乾铁有花。wú gē chǔ wǔ shí xiāng wèi,jiàn jiá méi qián tiě yǒu huā。

送沈秘校

李觏

君家龙虎弟兄贤,斗酒相逢楚水边。jūn jiā lóng hǔ dì xiōng xián,dòu jiǔ xiāng féng chǔ shuǐ biān。
雨露自今荣一命,尘埃未免困三年。yǔ lù zì jīn róng yī mìng,chén āi wèi miǎn kùn sān nián。
高谈欲出稠人右,敏政当居俗吏前。gāo tán yù chū chóu rén yòu,mǐn zhèng dāng jū sú lì qián。
异日能来见逋客,麻姑碧洞古时天。yì rì néng lái jiàn bū kè,má gū bì dòng gǔ shí tiān。