古诗词

闻训狐

李觏

昔年因读昌黎文,知有训狐犹未真。xī nián yīn dú chāng lí wén,zhī yǒu xùn hú yóu wèi zhēn。
客堂昨夜灭烛后,一声窃发诚惊人。kè táng zuó yè miè zhú hòu,yī shēng qiè fā chéng jīng rén。
慈母入席匪虚语,据此粗暴谁敢闻。cí mǔ rù xí fěi xū yǔ,jù cǐ cū bào shuí gǎn wén。
杀人之子养尔子,天地不管胡为仁。shā rén zhī zi yǎng ěr zi,tiān dì bù guǎn hú wèi rén。
岂无鹰隼善搏击,去路昏黑难相亲。qǐ wú yīng sǔn shàn bó jī,qù lù hūn hēi nán xiāng qīn。
亦有弓矢可弹射,却恐误中东西邻。yì yǒu gōng shǐ kě dàn shè,què kǒng wù zhōng dōng xī lín。
我今独处虽无惧,聒不得睡宁不嗔。wǒ jīn dú chù suī wú jù,guā bù dé shuì níng bù chēn。
尝闻凤凰百鸟君,丹穴万里谁能言。cháng wén fèng huáng bǎi niǎo jūn,dān xué wàn lǐ shuí néng yán。
行当整顿九韶乐,奉迎綷羽掀重云。xíng dāng zhěng dùn jiǔ sháo lè,fèng yíng cuì yǔ xiān zhòng yún。
直前再拜列尔罪,尔躯何足为灰尘。zhí qián zài bài liè ěr zuì,ěr qū hé zú wèi huī chén。
李觏

李觏

李觏(1009—1059),字泰伯,号盱江先生,是我国北宋时期一位重要的哲学家、思想家、教育家、改革家,他生当北宋中期“积贫积弱”之世,虽出身寒微,但能刻苦自励、奋发向学、勤于著述,以求康国济民。他俊辩能文,举茂才异等不中,讲学自给,来学者常数十百人。李觏博学通识,尤长于礼。他不拘泥于汉、唐诸儒的旧说,敢于抒发己见,推理经义,成为 “一时儒宗”。今存《直讲李先生文集》三十七卷,有《外集》三卷附后。为纪念李觏,资溪县建有泰伯公园,塑有李觏雕像,李觏纪念馆正在建设之中。 李觏的作品>>

猜您喜欢

寄题钱塘毛氏西湖园

李觏

昔年曾泛西湖流,君今更住西湖头。xī nián céng fàn xī hú liú,jūn jīn gèng zhù xī hú tóu。
人生多是未得往,地上有天何处求。rén shēng duō shì wèi dé wǎng,dì shàng yǒu tiān hé chù qiú。
朱楼照影钟磬晓,画船落手芙蓉秋。zhū lóu zhào yǐng zhōng qìng xiǎo,huà chuán luò shǒu fú róng qiū。
鲤鱼赤鳞应不少,待与水仙相伴游。lǐ yú chì lín yīng bù shǎo,dài yǔ shuǐ xiān xiāng bàn yóu。

自解

李觏

人生何苦要多才,百虑攒心摘不开。rén shēng hé kǔ yào duō cái,bǎi lǜ zǎn xīn zhāi bù kāi。
夜月几曾无梦处,春风只管送愁来。yè yuè jǐ céng wú mèng chù,chūn fēng zhǐ guǎn sòng chóu lái。
秃毫强会悠悠事,浮世无过满满杯。tū háo qiáng huì yōu yōu shì,fú shì wú guò mǎn mǎn bēi。
看取秦坑烟焰里,是非同作一抔灰。kàn qǔ qín kēng yān yàn lǐ,shì fēi tóng zuò yī póu huī。

不寐

李觏

四壁空空绝语声,困来终是睡难成。sì bì kōng kōng jué yǔ shēng,kùn lái zhōng shì shuì nán chéng。
孤灯要与人相背,寒漏苦教天不明。gū dēng yào yǔ rén xiāng bèi,hán lòu kǔ jiào tiān bù míng。
累月故园无信息,几般闲事恼心情。lèi yuè gù yuán wú xìn xī,jǐ bān xián shì nǎo xīn qíng。
别愁若解生华发,一夕应添一万茎。bié chóu ruò jiě shēng huá fā,yī xī yīng tiān yī wàn jīng。

韩偓集有自抚州往南城县舟行见拂水蔷薇之诗南城吾乡也因题八句

李觏

韩偓当年赴七闽,舟行过此倍凝神。hán wò dāng nián fù qī mǐn,zhōu xíng guò cǐ bèi níng shén。
江边石上知谁处,绿战红酣别是春。jiāng biān shí shàng zhī shuí chù,lǜ zhàn hóng hān bié shì chūn。
往事几多书不记,仙源依旧地无尘。wǎng shì jǐ duō shū bù jì,xiān yuán yī jiù dì wú chén。
花光柳色今何限,更有才人胜古人。huā guāng liǔ sè jīn hé xiàn,gèng yǒu cái rén shèng gǔ rén。

代书答陈次公

李觏

咄咄休休一世闲,百年都是浪悲欢。duō duō xiū xiū yī shì xián,bǎi nián dōu shì làng bēi huān。
高谈不待傍人笑,立事须知自古难。gāo tán bù dài bàng rén xiào,lì shì xū zhī zì gǔ nán。
时见老颜来鉴里,已将生计托云端。shí jiàn lǎo yán lái jiàn lǐ,yǐ jiāng shēng jì tuō yún duān。
六鳌未可挥刀斫,肯便临溪把钓竿。liù áo wèi kě huī dāo zhuó,kěn biàn lín xī bǎ diào gān。

和君赐题尧辅斋壁

李觏

书林老仙头欲斑,近日卜居吴楚间。shū lín lǎo xiān tóu yù bān,jìn rì bo jū wú chǔ jiān。
麻姑世界尽赢得,羲皇兴味先追还。má gū shì jiè jǐn yíng dé,xī huáng xīng wèi xiān zhuī hái。
川流切对夏无暑,山月出来门未关。chuān liú qiè duì xià wú shǔ,shān yuè chū lái mén wèi guān。
笑杀区区躁求者,不因贫病不曾闲。xiào shā qū qū zào qiú zhě,bù yīn pín bìng bù céng xián。

送王都曹

李觏

古木亭边夜响晨,饯壶重叠拥双轮。gǔ mù tíng biān yè xiǎng chén,jiàn hú zhòng dié yōng shuāng lún。
高文健笔科场手,白发青衫宦路人。gāo wén jiàn bǐ kē chǎng shǒu,bái fā qīng shān huàn lù rén。
十月霜风还劈面,六街尘土会欺贫。shí yuè shuāng fēng hái pī miàn,liù jiē chén tǔ huì qī pín。
麻源碧涧神仙地,早晚归来伴隐沦。má yuán bì jiàn shén xiān dì,zǎo wǎn guī lái bàn yǐn lún。

送危太博

李觏

一片灵台众共知,宦途宁肯避危机。yī piàn líng tái zhòng gòng zhī,huàn tú níng kěn bì wēi jī。
至诚似有神明助,尽室初从瘴海归。zhì chéng shì yǒu shén míng zhù,jǐn shì chū cóng zhàng hǎi guī。
烈火岂能伤美宝,覆盆终是见炎晖。liè huǒ qǐ néng shāng měi bǎo,fù pén zhōng shì jiàn yán huī。
人生未出功名外,多少京尘待染衣。rén shēng wèi chū gōng míng wài,duō shǎo jīng chén dài rǎn yī。

题虞侍禁山亭

李觏

岭上櫩楹缔构新,我来登望倍凝神。lǐng shàng yán yíng dì gòu xīn,wǒ lái dēng wàng bèi níng shén。
可怜韬略真名将,犹与溪山作主人。kě lián tāo lüè zhēn míng jiāng,yóu yǔ xī shān zuò zhǔ rén。
会把松心欺过雪,更凭花萼占留春。huì bǎ sōng xīn qī guò xuě,gèng píng huā è zhàn liú chūn。
江南风物虽佳丽,争奈燕然有虏尘。jiāng nán fēng wù suī jiā lì,zhēng nài yàn rán yǒu lǔ chén。

君锡宰寿春

李觏

沦落多愁笑不成,水边还是送君行。lún luò duō chóu xiào bù chéng,shuǐ biān hái shì sòng jūn xíng。
官为令长前程好,地近乡关喜气生。guān wèi lìng zhǎng qián chéng hǎo,dì jìn xiāng guān xǐ qì shēng。
百里有人观惠术,三年唯我见交情。bǎi lǐ yǒu rén guān huì shù,sān nián wéi wǒ jiàn jiāo qíng。
山中后夜思贤处,风月犹应似旧清。shān zhōng hòu yè sī xián chù,fēng yuè yóu yīng shì jiù qīng。

钱寺丞知白州

李觏

大邑歌谣日尚新,忽惊千骑拥行尘。dà yì gē yáo rì shàng xīn,hū jīng qiān qí yōng xíng chén。
宦游莫叹登长道,天意先教福远人。huàn yóu mò tàn dēng zhǎng dào,tiān yì xiān jiào fú yuǎn rén。
城在海隅门少客,地钟阳气景常春。chéng zài hǎi yú mén shǎo kè,dì zhōng yáng qì jǐng cháng chūn。
政成不患无知己,按察当今正直臣。zhèng chéng bù huàn wú zhī jǐ,àn chá dāng jīn zhèng zhí chén。

次韵答史太博

李觏

驿使将诗访远山,发函宁暇正衣冠。yì shǐ jiāng shī fǎng yuǎn shān,fā hán níng xiá zhèng yī guān。
秦城未割难论价,燕谷才吹已不寒。qín chéng wèi gē nán lùn jià,yàn gǔ cái chuī yǐ bù hán。
占毕有心忘老至,惰农无罚贺恩宽。zhàn bì yǒu xīn wàng lǎo zhì,duò nóng wú fá hè ēn kuān。
一枝数粒唯知分,岂是明时学考槃。yī zhī shù lì wéi zhī fēn,qǐ shì míng shí xué kǎo pán。

李觏

一蜕嚣尘向此生,柳枯槐老正伤情。yī tuì xiāo chén xiàng cǐ shēng,liǔ kū huái lǎo zhèng shāng qíng。
高吟尽日知谁听,零露充肠且独清。gāo yín jǐn rì zhī shuí tīng,líng lù chōng cháng qiě dú qīng。
螳斧不劳阴致害,貂冠犹可共传名。táng fǔ bù láo yīn zhì hài,diāo guān yóu kě gòng chuán míng。
骚人若有遗魂在,应放冤声伴尔鸣。sāo rén ruò yǒu yí hún zài,yīng fàng yuān shēng bàn ěr míng。

寄史屯田

李觏

秀汝清旴数舍中,系匏名谒竟难通。xiù rǔ qīng xū shù shě zhōng,xì páo míng yè jìng nán tōng。
只知俗吏隆官业,不意高文有古风。zhǐ zhī sú lì lóng guān yè,bù yì gāo wén yǒu gǔ fēng。
朝请待趍天屏北,家园归省浙江东。cháo qǐng dài chí tiān píng běi,jiā yuán guī shěng zhè jiāng dōng。
远民利害闻应熟,早晚嘉谋沃舜聪。yuǎn mín lì hài wén yīng shú,zǎo wǎn jiā móu wò shùn cōng。

答丘寺丞示月蚀诗

李觏

一夜吟公月蚀诗,睡魔惊走醉魂飞。yī yè yín gōng yuè shí shī,shuì mó jīng zǒu zuì hún fēi。
如将混沌重区别,要使君臣有等威。rú jiāng hùn dùn zhòng qū bié,yào shǐ jūn chén yǒu děng wēi。
天道至高全指掌,古人虽死合知非。tiān dào zhì gāo quán zhǐ zhǎng,gǔ rén suī sǐ hé zhī fēi。
相思无计能相见,何日轩车向北归。xiāng sī wú jì néng xiāng jiàn,hé rì xuān chē xiàng běi guī。