古诗词

解汤延祖字

李觏

仲尼作经授曾子,明稽至孝之终始。zhòng ní zuò jīng shòu céng zi,míng jī zhì xiào zhī zhōng shǐ。
始于事亲终立身,以是扬名于后世。shǐ yú shì qīn zhōng lì shēn,yǐ shì yáng míng yú hòu shì。
大雅有言念尔祖,述修其德乃为美。dà yǎ yǒu yán niàn ěr zǔ,shù xiū qí dé nǎi wèi měi。
圣训昭昭十八章,写之琬琰千馀岁。shèng xùn zhāo zhāo shí bā zhāng,xiě zhī wǎn yǎn qiān yú suì。
汤生本由义方教,石磨沙荡求成器。tāng shēng běn yóu yì fāng jiào,shí mó shā dàng qiú chéng qì。
其名延祖有意哉,吾以子立为之字。qí míng yán zǔ yǒu yì zāi,wú yǐ zi lì wèi zhī zì。
立身之道将何如,非曰凡人富与贵。lì shēn zhī dào jiāng hé rú,fēi yuē fán rén fù yǔ guì。
不贤而位何能为,蝇虫岂不披红紫。bù xián ér wèi hé néng wèi,yíng chóng qǐ bù pī hóng zǐ。
周公亦人舜亦人,口衔日月坐天际。zhōu gōng yì rén shùn yì rén,kǒu xián rì yuè zuò tiān jì。
勖哉见善勿迟疑,往往后生诚可畏。xù zāi jiàn shàn wù chí yí,wǎng wǎng hòu shēng chéng kě wèi。
李觏

李觏

李觏(1009—1059),字泰伯,号盱江先生,是我国北宋时期一位重要的哲学家、思想家、教育家、改革家,他生当北宋中期“积贫积弱”之世,虽出身寒微,但能刻苦自励、奋发向学、勤于著述,以求康国济民。他俊辩能文,举茂才异等不中,讲学自给,来学者常数十百人。李觏博学通识,尤长于礼。他不拘泥于汉、唐诸儒的旧说,敢于抒发己见,推理经义,成为 “一时儒宗”。今存《直讲李先生文集》三十七卷,有《外集》三卷附后。为纪念李觏,资溪县建有泰伯公园,塑有李觏雕像,李觏纪念馆正在建设之中。 李觏的作品>>

猜您喜欢

景阳宫井

李觏

以色从人自古然,幸逢圣主得称贤。yǐ sè cóng rén zì gǔ rán,xìng féng shèng zhǔ dé chēng xián。
太王姜女来岐下,应不相将堕井泉。tài wáng jiāng nǚ lái qí xià,yīng bù xiāng jiāng duò jǐng quán。

张禹

李觏

汉室尊儒未得真,只求学艺不知人。hàn shì zūn rú wèi dé zhēn,zhǐ qiú xué yì bù zhī rén。
君王幸已疑王氏,苦把春秋助贼臣。jūn wáng xìng yǐ yí wáng shì,kǔ bǎ chūn qiū zhù zéi chén。

孔光

李觏

王莽欲为先与草,董贤将过自迎门。wáng mǎng yù wèi xiān yǔ cǎo,dǒng xián jiāng guò zì yíng mén。
省中树木何闲事,却对妻孥不肯言。shěng zhōng shù mù hé xián shì,què duì qī nú bù kěn yán。

燕雀

李觏

燕子从来巧语声,主人相爱是常情。yàn zi cóng lái qiǎo yǔ shēng,zhǔ rén xiāng ài shì cháng qíng。
黄头老雀何能解,饱食官仓过一生。huáng tóu lǎo què hé néng jiě,bǎo shí guān cāng guò yī shēng。

燕雀

李觏

绣户珠帘见最频,暖来寒去但安身。xiù hù zhū lián jiàn zuì pín,nuǎn lái hán qù dàn ān shēn。
翟公门下时飞入,全胜交情斗顿人。dí gōng mén xià shí fēi rù,quán shèng jiāo qíng dòu dùn rén。

闻莺

李觏

才转歌喉碧树枝,惊飞还避巧丸儿。cái zhuǎn gē hóu bì shù zhī,jīng fēi hái bì qiǎo wán ér。
可怜蜂蝶无言语,入遍花房人未知。kě lián fēng dié wú yán yǔ,rù biàn huā fáng rén wèi zhī。

学北堂有海棠一株颜色至佳凋落稍速忆而为诗

李觏

来时初见满枝红,璧碎珠沉几日中。lái shí chū jiàn mǎn zhī hóng,bì suì zhū chén jǐ rì zhōng。
宋玉有邻诚耐事,三年犹在短墙东。sòng yù yǒu lín chéng nài shì,sān nián yóu zài duǎn qiáng dōng。

元纪二首

李觏

孝宣应是不知书,便谓先王似竖儒。xiào xuān yīng shì bù zhī shū,biàn wèi xiān wáng shì shù rú。
若使周家纯任德,亲如管蔡忍行诛。ruò shǐ zhōu jiā chún rèn dé,qīn rú guǎn cài rěn xíng zhū。

元纪二首

李觏

君道乾刚岂易柔,谬牵文义致优游。jūn dào qián gāng qǐ yì róu,miù qiān wén yì zhì yōu yóu。
高皇马上辛勤得,总被儒生断送休。gāo huáng mǎ shàng xīn qín dé,zǒng bèi rú shēng duàn sòng xiū。

玉胡蝶花

李觏

胡蝶生来只爱花,春工描样作奇葩。hú dié shēng lái zhǐ ài huā,chūn gōng miáo yàng zuò qí pā。
庄周有梦何曾觉,冰雪肌肤落几家。zhuāng zhōu yǒu mèng hé céng jué,bīng xuě jī fū luò jǐ jiā。

次韵答陈殿丞南塘观鱼见寄

李觏

鳞鬣摧残几许年,水平风静得潜渊。lín liè cuī cán jǐ xǔ nián,shuǐ píng fēng jìng dé qián yuān。
喜无美味登君俎,且学骊龙尽日眠。xǐ wú měi wèi dēng jūn zǔ,qiě xué lí lóng jǐn rì mián。

送傅野

李觏

国学先生石与孙,金铃木舌士林间。guó xué xiān shēng shí yǔ sūn,jīn líng mù shé shì lín jiān。
欲将天下观诸掌,之子从今上泰山。yù jiāng tiān xià guān zhū zhǎng,zhī zi cóng jīn shàng tài shān。

送杜万

李觏

谷口生涯已是贫,素衣还拟冒京尘。gǔ kǒu shēng yá yǐ shì pín,sù yī hái nǐ mào jīng chén。
因风早寄登科信,装点江南几日春。yīn fēng zǎo jì dēng kē xìn,zhuāng diǎn jiāng nán jǐ rì chūn。

儒行

李觏

一死相从患难时,何人能与古人齐。yī sǐ xiāng cóng huàn nán shí,hé rén néng yǔ gǔ rén qí。
郦生泉下还知否,卖友而今价转低。lì shēng quán xià hái zhī fǒu,mài yǒu ér jīn jià zhuǎn dī。

感义

李觏

懊恼常人只好儒,古来忠义出屠沽。ào nǎo cháng rén zhǐ hǎo rú,gǔ lái zhōng yì chū tú gū。
试将朱亥相伦拟,几个衣冠是丈夫。shì jiāng zhū hài xiāng lún nǐ,jǐ gè yī guān shì zhàng fū。