古诗词

解汤延祖字

李觏

仲尼作经授曾子,明稽至孝之终始。zhòng ní zuò jīng shòu céng zi,míng jī zhì xiào zhī zhōng shǐ。
始于事亲终立身,以是扬名于后世。shǐ yú shì qīn zhōng lì shēn,yǐ shì yáng míng yú hòu shì。
大雅有言念尔祖,述修其德乃为美。dà yǎ yǒu yán niàn ěr zǔ,shù xiū qí dé nǎi wèi měi。
圣训昭昭十八章,写之琬琰千馀岁。shèng xùn zhāo zhāo shí bā zhāng,xiě zhī wǎn yǎn qiān yú suì。
汤生本由义方教,石磨沙荡求成器。tāng shēng běn yóu yì fāng jiào,shí mó shā dàng qiú chéng qì。
其名延祖有意哉,吾以子立为之字。qí míng yán zǔ yǒu yì zāi,wú yǐ zi lì wèi zhī zì。
立身之道将何如,非曰凡人富与贵。lì shēn zhī dào jiāng hé rú,fēi yuē fán rén fù yǔ guì。
不贤而位何能为,蝇虫岂不披红紫。bù xián ér wèi hé néng wèi,yíng chóng qǐ bù pī hóng zǐ。
周公亦人舜亦人,口衔日月坐天际。zhōu gōng yì rén shùn yì rén,kǒu xián rì yuè zuò tiān jì。
勖哉见善勿迟疑,往往后生诚可畏。xù zāi jiàn shàn wù chí yí,wǎng wǎng hòu shēng chéng kě wèi。
李觏

李觏

李觏(1009—1059),字泰伯,号盱江先生,是我国北宋时期一位重要的哲学家、思想家、教育家、改革家,他生当北宋中期“积贫积弱”之世,虽出身寒微,但能刻苦自励、奋发向学、勤于著述,以求康国济民。他俊辩能文,举茂才异等不中,讲学自给,来学者常数十百人。李觏博学通识,尤长于礼。他不拘泥于汉、唐诸儒的旧说,敢于抒发己见,推理经义,成为 “一时儒宗”。今存《直讲李先生文集》三十七卷,有《外集》三卷附后。为纪念李觏,资溪县建有泰伯公园,塑有李觏雕像,李觏纪念馆正在建设之中。 李觏的作品>>

猜您喜欢

晚思

李觏

一槛东风小箔开,乱山明暗水萦回。yī kǎn dōng fēng xiǎo bó kāi,luàn shān míng àn shuǐ yíng huí。
流年渐共春华去,暴热还随霁色来。liú nián jiàn gòng chūn huá qù,bào rè hái suí jì sè lái。
天气浊多人欲睡,地形卑甚物先梅。tiān qì zhuó duō rén yù shuì,dì xíng bēi shén wù xiān méi。
因知楚客迷魂处,不是江东不足哀。yīn zhī chǔ kè mí hún chù,bù shì jiāng dōng bù zú āi。

暮春始游城西

李觏

病多无力逐纷华,三月衡门未见花。bìng duō wú lì zhú fēn huá,sān yuè héng mén wèi jiàn huā。
长恐后期成索寞,果逢残景独咨嗟。zhǎng kǒng hòu qī chéng suǒ mò,guǒ féng cán jǐng dú zī jiē。
栏干倚望山空在,杯酒迟留日易斜。lán gàn yǐ wàng shān kōng zài,bēi jiǔ chí liú rì yì xié。
谩说明年更春色,不知园囿属谁家。mán shuō míng nián gèng chūn sè,bù zhī yuán yòu shǔ shuí jiā。

寄傅代言

李觏

交游散尽客来稀,门掩城隅昼漏迟。jiāo yóu sàn jǐn kè lái xī,mén yǎn chéng yú zhòu lòu chí。
春地更无嫌草处,雨天还有诈晴时。chūn dì gèng wú xián cǎo chù,yǔ tiān hái yǒu zhà qíng shí。
轻量世事世不罪,冷笑人言人岂知。qīng liàng shì shì shì bù zuì,lěng xiào rén yán rén qǐ zhī。
犹喜道途收拾早,将闲对病最相宜。yóu xǐ dào tú shōu shí zǎo,jiāng xián duì bìng zuì xiāng yí。

丙子冬至夜酒醒

李觏

尽道一阳初复时,不期风雨更凄凄。jǐn dào yī yáng chū fù shí,bù qī fēng yǔ gèng qī qī。
凌辰出去逢人饮,沉醉归来满马泥。líng chén chū qù féng rén yǐn,chén zuì guī lái mǎn mǎ ní。
多恨恐成干斗气,欲言那得上天梯。duō hèn kǒng chéng gàn dòu qì,yù yán nà dé shàng tiān tī。
灯青火冷睡半醒,残叶打窗乌夜啼。dēng qīng huǒ lěng shuì bàn xǐng,cán yè dǎ chuāng wū yè tí。

南斋咏风

李觏

懊恼南窗一道风,只应天配与贫穷。ào nǎo nán chuāng yī dào fēng,zhǐ yīng tiān pèi yǔ pín qióng。
不归罗绮飘飖处,故入松篁冷淡中。bù guī luó qǐ piāo yáo chù,gù rù sōng huáng lěng dàn zhōng。
久座披襟尘榻稳,半醒吹面月帷空。jiǔ zuò pī jīn chén tà wěn,bàn xǐng chuī miàn yuè wéi kōng。
城边菡萏今多少,偷得清香是尔功。chéng biān hàn dàn jīn duō shǎo,tōu dé qīng xiāng shì ěr gōng。

小雨

李觏

已是蛟龙未肯忙,谁教螮蝀更相妨。yǐ shì jiāo lóng wèi kěn máng,shuí jiào dì dōng gèng xiāng fáng。
来时槁叶疏疏响,过后浮云片片光。lái shí gǎo yè shū shū xiǎng,guò hòu fú yún piàn piàn guāng。
径草微滋垂粉汗,砌沙圆滴簇蜂房。jìng cǎo wēi zī chuí fěn hàn,qì shā yuán dī cù fēng fáng。
嗟予不及高飞鸟,先得天边几点凉。jiē yǔ bù jí gāo fēi niǎo,xiān dé tiān biān jǐ diǎn liáng。

题净居院

李觏

寺门幽独傍江城,江水清含地气清。sì mén yōu dú bàng jiāng chéng,jiāng shuǐ qīng hán dì qì qīng。
隔岸楼台人醉死,绕阶松竹夏寒生。gé àn lóu tái rén zuì sǐ,rào jiē sōng zhú xià hán shēng。
路经桥远尘难过,僧占闲多俗不争。lù jīng qiáo yuǎn chén nán guò,sēng zhàn xián duō sú bù zhēng。
唯有行吟憔悴客,这回须去濯长缨。wéi yǒu xíng yín qiáo cuì kè,zhè huí xū qù zhuó zhǎng yīng。

清晖亭

李觏

池亭何处占清晖,只在晖江更向西。chí tíng hé chù zhàn qīng huī,zhǐ zài huī jiāng gèng xiàng xī。
山上白云如有雪,水中明月似无泥。shān shàng bái yún rú yǒu xuě,shuǐ zhōng míng yuè shì wú ní。
郊原不改春来秀,径路终忧客到迷。jiāo yuán bù gǎi chūn lái xiù,jìng lù zhōng yōu kè dào mí。
沈约东阳曾入咏,使君才调好留题。shěn yuē dōng yáng céng rù yǒng,shǐ jūn cái diào hǎo liú tí。

往山舍道中作

李觏

截竹成舆不用轮,东行尽日稳宜身。jié zhú chéng yú bù yòng lún,dōng xíng jǐn rì wěn yí shēn。
前看叠嶂如无路,每到平田始见人。qián kàn dié zhàng rú wú lù,měi dào píng tián shǐ jiàn rén。
下户半曾差作役,朽株多已祀为神。xià hù bàn céng chà zuò yì,xiǔ zhū duō yǐ sì wèi shén。
生涯一撮诚何有,且免庸儿共拜尘。shēng yá yī cuō chéng hé yǒu,qiě miǎn yōng ér gòng bài chén。

秋晚悲怀

李觏

渐老多忧百事忙,天寒日短更心伤。jiàn lǎo duō yōu bǎi shì máng,tiān hán rì duǎn gèng xīn shāng。
数分红色上黄叶,一瞬曙光成夕阳。shù fēn hóng sè shàng huáng yè,yī shùn shǔ guāng chéng xī yáng。
春水别来应到海,小松生命合禁霜。chūn shuǐ bié lái yīng dào hǎi,xiǎo sōng shēng mìng hé jìn shuāng。
壶中若逐仙翁去,待看年华几许长。hú zhōng ruò zhú xiān wēng qù,dài kàn nián huá jǐ xǔ zhǎng。

残叶

李觏

一树摧残几片存,栏边为汝最伤神。yī shù cuī cán jǐ piàn cún,lán biān wèi rǔ zuì shāng shén。
休翻雨滴寒鸣夜,曾抱花枝暖过春。xiū fān yǔ dī hán míng yè,céng bào huā zhī nuǎn guò chūn。
与影有情唯日月,遇红无礼是泥尘。yǔ yǐng yǒu qíng wéi rì yuè,yù hóng wú lǐ shì ní chén。
上阳宫女多诗思,莫寄人间取次人。shàng yáng gōng nǚ duō shī sī,mò jì rén jiān qǔ cì rén。

哭十侄

李觏

到官六月寄书回,未病封题死后开。dào guān liù yuè jì shū huí,wèi bìng fēng tí sǐ hòu kāi。
一命至卑人尽得,九泉何事独相催。yī mìng zhì bēi rén jǐn dé,jiǔ quán hé shì dú xiāng cuī。
唯忧旅榇还乡远,况是亲丧继踵来。wéi yōu lǚ chèn hái xiāng yuǎn,kuàng shì qīn sàng jì zhǒng lái。
数世学文终若此,可怜门户转隳颓。shù shì xué wén zhōng ruò cǐ,kě lián mén hù zhuǎn huī tuí。

秋阴

李觏

一夜风声晓更狂,起来庭户顿凄凉。yī yè fēng shēng xiǎo gèng kuáng,qǐ lái tíng hù dùn qī liáng。
不知红日在何处,时见黑云微有光。bù zhī hóng rì zài hé chù,shí jiàn hēi yún wēi yǒu guāng。
天落水中兼雁影,露啼林罅带枫香。tiān luò shuǐ zhōng jiān yàn yǐng,lù tí lín xià dài fēng xiāng。
愁人莫苦登高阁,说着江山已断肠。chóu rén mò kǔ dēng gāo gé,shuō zhe jiāng shān yǐ duàn cháng。

寄介夫

李觏

天恨吾侪各一方,夕阳千度到西窗。tiān hèn wú chái gè yī fāng,xī yáng qiān dù dào xī chuāng。
因循流俗今皆是,磊落如君信少双。yīn xún liú sú jīn jiē shì,lěi luò rú jūn xìn shǎo shuāng。
书未隔年难得报,心从薄宦始应降。shū wèi gé nián nán dé bào,xīn cóng báo huàn shǐ yīng jiàng。
可怜汉水无拘系,长与旴江会九江。kě lián hàn shuǐ wú jū xì,zhǎng yǔ xū jiāng huì jiǔ jiāng。

书怀寄介夫

李觏

弃材幸免杂舆薪,收拾缁衣出洛尘。qì cái xìng miǎn zá yú xīn,shōu shí zī yī chū luò chén。
渐老得闲才是性,谩言成谑且随人。jiàn lǎo dé xián cái shì xìng,mán yán chéng xuè qiě suí rén。
能传身后须文字,要识胸中只鬼神。néng chuán shēn hòu xū wén zì,yào shí xiōng zhōng zhǐ guǐ shén。
俗子不劳轻毁誉,问天长乞醉乡春。sú zi bù láo qīng huǐ yù,wèn tiān zhǎng qǐ zuì xiāng chūn。