古诗词

送裘司直得请西归

真德秀

轻舸龙山头,木兰作双橹。qīng gě lóng shān tóu,mù lán zuò shuāng lǔ。
飘然裘司直,乘向南昌去。piāo rán qiú sī zhí,chéng xiàng nán chāng qù。
问君鹓鸾中,脱身遽如许。wèn jūn yuān luán zhōng,tuō shēn jù rú xǔ。
栖迟三十年,始得官掌故。qī chí sān shí nián,shǐ dé guān zhǎng gù。
小须上上考,岂不登省户。xiǎo xū shàng shàng kǎo,qǐ bù dēng shěng hù。
自言野心性,眯目九衢雾。zì yán yě xīn xìng,mī mù jiǔ qú wù。
修竹岁云晚,萱草秋亦暮。xiū zhú suì yún wǎn,xuān cǎo qiū yì mù。
嗷嗷投林鸟,犹得反其哺。áo áo tóu lín niǎo,yóu dé fǎn qí bǔ。
江西父母邦,非复昔饶裕。jiāng xī fù mǔ bāng,fēi fù xī ráo yù。
蛮烟一腥秽,乐岁且狼顾。mán yān yī xīng huì,lè suì qiě láng gù。
遗黎空杼轴,行旅窘刀布。yí lí kōng zhù zhóu,xíng lǚ jiǒng dāo bù。
天门窈万里,可望不可吁。tiān mén yǎo wàn lǐ,kě wàng bù kě xū。
君今佐元帅,精采系一路。jūn jīn zuǒ yuán shuài,jīng cǎi xì yī lù。
疮痍俟涤濯,画诺归佽助。chuāng yí qí dí zhuó,huà nuò guī cì zhù。
先声路人喜,高节懦夫慕。xiān shēng lù rén xǐ,gāo jié nuò fū mù。
遄当再前席,一正天子度。chuán dāng zài qián xí,yī zhèng tiān zi dù。
白鸥没浩荡,苍鹘在指呼。bái ōu méi hào dàng,cāng gǔ zài zhǐ hū。
我亦南陔人,扁舟从此具。wǒ yì nán gāi rén,biǎn zhōu cóng cǐ jù。
真德秀

真德秀

真德秀字景元,后更为希元,福建浦城(今浦城县晋阳镇人)本姓慎,因避孝宗讳改姓真。生于宋孝宗淳熙五年(1178年),卒于未理宗端平二年(1235年)。真德秀是南宋后期与魏了翁齐名的一位著名理学家,也是继朱熹之后的理学正宗传人,他同魏了翁二人在确立理学正统地位的过程中发挥了重大作用。 真德秀的作品>>

猜您喜欢

送张曜之

真德秀

谭天之外更谭兵,风角孤虚分外精。tán tiān zhī wài gèng tán bīng,fēng jiǎo gū xū fēn wài jīng。
玉帐不妨收拾取,绝胜下客著鸡鸣。yù zhàng bù fáng shōu shí qǔ,jué shèng xià kè zhù jī míng。

长沙劝耕

真德秀

是州皆有劝农文,父老听来似不闻。shì zhōu jiē yǒu quàn nóng wén,fù lǎo tīng lái shì bù wén。
只为空言难感动,须将实意写殷勤。zhǐ wèi kōng yán nán gǎn dòng,xū jiāng shí yì xiě yīn qín。

长沙劝耕

真德秀

使君元起自锄犁,田野辛勤事总知。shǐ jūn yuán qǐ zì chú lí,tián yě xīn qín shì zǒng zhī。
要为尔民除十害,肯容苛政夺三时。yào wèi ěr mín chú shí hài,kěn róng kē zhèng duó sān shí。

长沙劝耕

真德秀

已看三白兆年丰,更喜春来雨泽通。yǐ kàn sān bái zhào nián fēng,gèng xǐ chūn lái yǔ zé tōng。
从昔楚邦农事早,好将人力副天工。cóng xī chǔ bāng nóng shì zǎo,hǎo jiāng rén lì fù tiān gōng。

长沙劝耕

真德秀

田里工夫著得勤,翻锄须熟粪须均。tián lǐ gōng fū zhù dé qín,fān chú xū shú fèn xū jūn。
插秧更要当时节,趁取阳和三月春。chā yāng gèng yào dāng shí jié,chèn qǔ yáng hé sān yuè chūn。

长沙劝耕

真德秀

闻说陂塘处处多,并工修筑莫蹉跎。wén shuō bēi táng chù chù duō,bìng gōng xiū zhù mò cuō tuó。
十分积取盈堤水,六月骄阳柰汝何。shí fēn jī qǔ yíng dī shuǐ,liù yuè jiāo yáng nài rǔ hé。

长沙劝耕

真德秀

田家拚取一春忙,男力菑畬女课桑。tián jiā pàn qǔ yī chūn máng,nán lì zāi shē nǚ kè sāng。
陇上黄云机上雪,暂时辛苦乐时长。lǒng shàng huáng yún jī shàng xuě,zàn shí xīn kǔ lè shí zhǎng。

长沙劝耕

真德秀

鞠育当知父母恩,弟兄更合识卑尊。jū yù dāng zhī fù mǔ ēn,dì xiōng gèng hé shí bēi zūn。
孝心尽处通天地,善行多时福子孙。xiào xīn jǐn chù tōng tiān dì,shàn xíng duō shí fú zi sūn。

长沙劝耕

真德秀

千金难买是乡邻,恩意相欢即至亲。qiān jīn nán mǎi shì xiāng lín,ēn yì xiāng huān jí zhì qīn。
年若少时宜敬老,家才足后合怜贫。nián ruò shǎo shí yí jìng lǎo,jiā cái zú hòu hé lián pín。

长沙劝耕

真德秀

健讼翻成产祸胎,带刀却是杀身媒。jiàn sòng fān chéng chǎn huò tāi,dài dāo què shì shā shēn méi。
争先好胜灾偏速,退步饶人福自来。zhēng xiān hǎo shèng zāi piān sù,tuì bù ráo rén fú zì lái。

长沙劝耕

真德秀

不教言语太艰深,为要人人可讽吟。bù jiào yán yǔ tài jiān shēn,wèi yào rén rén kě fěng yín。
把向田间歌几遍,儿童亦识使君心。bǎ xiàng tián jiān gē jǐ biàn,ér tóng yì shí shǐ jūn xīn。

题黄氏贫乐斋

真德秀

濂洛相传无别法,孔颜乐处要精求。lián luò xiāng chuán wú bié fǎ,kǒng yán lè chù yào jīng qiú。
须凭实学工夫到,莫作闲谈想像休。xū píng shí xué gōng fū dào,mò zuò xián tán xiǎng xiàng xiū。

题黄氏贫乐斋

真德秀

道乡曾举龙门话,认作玄关透悟机。dào xiāng céng jǔ lóng mén huà,rèn zuò xuán guān tòu wù jī。
儒佛差殊真眇忽,请君参取是耶非。rú fú chà shū zhēn miǎo hū,qǐng jūn cān qǔ shì yé fēi。

净豁持钵求度为说偈言

真德秀

一真不昧人中佛,五戒俱全俗里僧。yī zhēn bù mèi rén zhōng fú,wǔ jiè jù quán sú lǐ sēng。
必待方袍与圆顶,维摩庞老又何曾。bì dài fāng páo yǔ yuán dǐng,wéi mó páng lǎo yòu hé céng。

赠夏宗禹

真德秀

虎头自合取侯封,好为明时立隽功。hǔ tóu zì hé qǔ hóu fēng,hǎo wèi míng shí lì juàn gōng。
做了玉关班定远,却陪芝岭夏黄公。zuò le yù guān bān dìng yuǎn,què péi zhī lǐng xià huáng gōng。
136«45678910