古诗词

风雩亭词

张栻

眷麓山之面隩,有弦诵之一宫。juàn lù shān zhī miàn ào,yǒu xián sòng zhī yī gōng。
郁青林兮对起,背绝壁之穹隆。yù qīng lín xī duì qǐ,bèi jué bì zhī qióng lóng。
独樵牧之往来,委榛莽其蒙茸。dú qiáo mù zhī wǎng lái,wěi zhēn mǎng qí méng rōng。
试芟夷而却视,翕众景之来宗。shì shān yí ér què shì,xī zhòng jǐng zhī lái zōng。
擢连娟之修竹,森偃蹇之乔松。zhuó lián juān zhī xiū zhú,sēn yǎn jiǎn zhī qiáo sōng。
山靡靡以旁围,谷窈窈而潜通。shān mí mí yǐ páng wéi,gǔ yǎo yǎo ér qián tōng。
翩两翼兮前张,拥千麾兮后从。piān liǎng yì xī qián zhāng,yōng qiān huī xī hòu cóng。
带湘江之浮渌,矗远岫兮横空。dài xiāng jiāng zhī fú lù,chù yuǎn xiù xī héng kōng。
何地灵之久閟,昉经始乎今公。hé dì líng zhī jiǔ bì,fǎng jīng shǐ hū jīn gōng。
恍栋宇之宏开,列阑楯之周重。huǎng dòng yǔ zhī hóng kāi,liè lán dùn zhī zhōu zhòng。
抚胜概以独出,信兹山之有逢。fǔ shèng gài yǐ dú chū,xìn zī shān zhī yǒu féng。
予揆名而诹义,爰远取于舞雩之风。yǔ kuí míng ér zōu yì,yuán yuǎn qǔ yú wǔ yú zhī fēng。
昔洙泗之诸子,侍函丈以从容。xī zhū sì zhī zhū zi,shì hán zhàng yǐ cóng róng。
因圣师之有问,各跽陈其所衷。yīn shèng shī zhī yǒu wèn,gè jì chén qí suǒ zhōng。
独点也之操志,与二三子兮不同。dú diǎn yě zhī cāo zhì,yǔ èr sān zi xī bù tóng。
方舍瑟而铿然,谅其乐之素充。fāng shě sè ér kēng rán,liàng qí lè zhī sù chōng。
味所陈之纡馀,夫何有于事功。wèi suǒ chén zhī yū yú,fū hé yǒu yú shì gōng。
盖不忘而不助,示何始而何终。gài bù wàng ér bù zhù,shì hé shǐ ér hé zhōng。
于鸢飞而鱼跃,实天理之中庸。yú yuān fēi ér yú yuè,shí tiān lǐ zhī zhōng yōng。
觉唐虞之遗烈,俨洋洋乎目中。jué táng yú zhī yí liè,yǎn yáng yáng hū mù zhōng。
惟夫子之所与,岂虚言之是崇。wéi fū zi zhī suǒ yǔ,qǐ xū yán zhī shì chóng。
嗟学子兮念此,溯千载以希踪。jiē xué zi xī niàn cǐ,sù qiān zài yǐ xī zōng。
希踪兮奈何,盍务勉乎敬恭。xī zōng xī nài hé,hé wù miǎn hū jìng gōng。
审操舍兮斯须,凛戒惧兮冥蒙。shěn cāo shě xī sī xū,lǐn jiè jù xī míng méng。
防物变之外诱,遏气习之内讧。fáng wù biàn zhī wài yòu,è qì xí zhī nèi hòng。
浸私意之脱落,自本心之昭融。jìn sī yì zhī tuō luò,zì běn xīn zhī zhāo róng。
斯昔人之妙旨,可实得于予躬。sī xī rén zhī miào zhǐ,kě shí dé yú yǔ gōng。
循点也之所造,极颜氏之深工。xún diǎn yě zhī suǒ zào,jí yán shì zhī shēn gōng。
登斯亭而有感,期用力于无穷。dēng sī tíng ér yǒu gǎn,qī yòng lì yú wú qióng。
张栻

张栻

张栻是南宋中兴名相张浚之子。著名理学家和教育家,湖湘学派集大成者。与朱熹、吕祖谦齐名,时称“东南三贤”。官至右文殿修撰。著有《南轩集》。 张栻的作品>>

猜您喜欢

送林择之

张栻

遗篇寂寞论心少,一见吾人意已倾。yí piān jì mò lùn xīn shǎo,yī jiàn wú rén yì yǐ qīng。
冰雪持身金石志,它年事业更光明。bīng xuě chí shēn jīn shí zhì,tā nián shì yè gèng guāng míng。

次韵赵漕

张栻

中宵忧岁不成寐,一雨为霖敢自虞。zhōng xiāo yōu suì bù chéng mèi,yī yǔ wèi lín gǎn zì yú。
应是行台借馀润,故教均泽及樵苏。yīng shì xíng tái jiè yú rùn,gù jiào jūn zé jí qiáo sū。

次韵赵漕

张栻

雨声历历来庭户,喜色津津到泽虞。yǔ shēng lì lì lái tíng hù,xǐ sè jīn jīn dào zé yú。
击壤径思同野老,名亭讵敢学坡苏。jī rǎng jìng sī tóng yě lǎo,míng tíng jù gǎn xué pō sū。

和答郑宪分赠米帖

张栻

字中有笔米博士,片纸人间什袭藏。zì zhōng yǒu bǐ mǐ bó shì,piàn zhǐ rén jiān shén xí cáng。
好帖袖归终日看,从渠车马闹康庄。hǎo tiē xiù guī zhōng rì kàn,cóng qú chē mǎ nào kāng zhuāng。

偶作

张栻

世情易变如云叶,官事无穷类海潮。shì qíng yì biàn rú yún yè,guān shì wú qióng lèi hǎi cháo。
退食北窗凉意满,卧听急雨打芭蕉。tuì shí běi chuāng liáng yì mǎn,wò tīng jí yǔ dǎ bā jiāo。

偶成

张栻

公庭过午无馀事,退食归来默坐时。gōng tíng guò wǔ wú yú shì,tuì shí guī lái mò zuò shí。
晴日半窗香一缕,阳来消息只心知。qíng rì bàn chuāng xiāng yī lǚ,yáng lái xiāo xī zhǐ xīn zhī。

送郑宪酒

张栻

晴日南山几杕俱,跻高选胜不须扶。qíng rì nán shān jǐ dì jù,jī gāo xuǎn shèng bù xū fú。
也知坐上多佳客,可著青州从事无。yě zhī zuò shàng duō jiā kè,kě zhù qīng zhōu cóng shì wú。

再和

张栻

想得经行与客俱,身强宁复要人扶。xiǎng dé jīng xíng yǔ kè jù,shēn qiáng níng fù yào rén fú。
晚来山色应难尽,十里青苍看有无。wǎn lái shān sè yīng nán jǐn,shí lǐ qīng cāng kàn yǒu wú。

韩廷玉筑亭于官舍之旁园中故多梅会有飞雪予因题其扁曰梅雪盖取少陵诗语而刘公贡父送刘长官掌广西机宜尝用此事有雪片梅花五岭春之句今廷玉适为此官于以名亭抑其宜也亭边花木多吾弟定叟旧植故予首章及之

张栻

城阴一径自深窈,花木成行菊绕篱。chéng yīn yī jìng zì shēn yǎo,huā mù chéng xíng jú rào lí。
细说当时经始事,梦回春草费相思。xì shuō dāng shí jīng shǐ shì,mèng huí chūn cǎo fèi xiāng sī。

韩廷玉筑亭于官舍之旁园中故多梅会有飞雪予因题其扁曰梅雪盖取少陵诗语而刘公贡父送刘长官掌广西机宜尝用此事有雪片梅花五岭春之句今廷玉适为此官于以名亭抑其宜也亭边花木多吾弟定叟旧植故予首章及之

张栻

南州要是梅开早,北客巡檐偏眼明。nán zhōu yào shì méi kāi zǎo,běi kè xún yán piān yǎn míng。
一夜飞花来点缀,新亭而复得佳名。yī yè fēi huā lái diǎn zhuì,xīn tíng ér fù dé jiā míng。

韩廷玉筑亭于官舍之旁园中故多梅会有飞雪予因题其扁曰梅雪盖取少陵诗语而刘公贡父送刘长官掌广西机宜尝用此事有雪片梅花五岭春之句今廷玉适为此官于以名亭抑其宜也亭边花木多吾弟定叟旧植故予首章及之

张栻

眼底风光正自佳,滞留何必叹天涯。yǎn dǐ fēng guāng zhèng zì jiā,zhì liú hé bì tàn tiān yá。
日长况是文书省,且与闲吟对落花。rì zhǎng kuàng shì wén shū shěng,qiě yǔ xián yín duì luò huā。

和陈择之春日四绝

张栻

花落花开总可怜,峤南亦复好风烟。huā luò huā kāi zǒng kě lián,jiào nán yì fù hǎo fēng yān。
雨馀起我故园梦,漠漠浮鸥水拍天。yǔ yú qǐ wǒ gù yuán mèng,mò mò fú ōu shuǐ pāi tiān。

和陈择之春日四绝

张栻

年华冉冉春将半,花事匆匆雨满城。nián huá rǎn rǎn chūn jiāng bàn,huā shì cōng cōng yǔ mǎn chéng。
想复东郊变新绿,未妨携酒趁初晴。xiǎng fù dōng jiāo biàn xīn lǜ,wèi fáng xié jiǔ chèn chū qíng。

和陈择之春日四绝

张栻

泗上当时鼓瑟人,风雩岂是乐闲身。sì shàng dāng shí gǔ sè rén,fēng yú qǐ shì lè xián shēn。
言外默传千圣旨,胸中长有四时春。yán wài mò chuán qiān shèng zhǐ,xiōng zhōng zhǎng yǒu sì shí chūn。

和陈择之春日四绝

张栻

日长渐有简编乐,春半已将樱笋来。rì zhǎng jiàn yǒu jiǎn biān lè,chūn bàn yǐ jiāng yīng sǔn lái。
无数青山相慰藉,有时明月共裴徊。wú shù qīng shān xiāng wèi jí,yǒu shí míng yuè gòng péi huái。