古诗词

题阳江何氏挹翠轩

胡铨

人皆犯红尘,君独嗜空翠。rén jiē fàn hóng chén,jūn dú shì kōng cuì。
红尘终有得,空翠了无味。hóng chén zhōng yǒu dé,kōng cuì le wú wèi。
自众人以观,君亦少良计。zì zhòng rén yǐ guān,jūn yì shǎo liáng jì。
细问红尘人,轩冕蔓倒敝。xì wèn hóng chén rén,xuān miǎn màn dào bì。
方寸万斛埃,灰土常处袂。fāng cùn wàn hú āi,huī tǔ cháng chù mèi。
翻思对青山,一洗秽浊气。fān sī duì qīng shān,yī xǐ huì zhuó qì。
始知空翠佳,千古馀爽思。shǐ zhī kōng cuì jiā,qiān gǔ yú shuǎng sī。
何子亦何人,对此日隐几。hé zi yì hé rén,duì cǐ rì yǐn jǐ。
明涵轩窗净,影入林牖媚。míng hán xuān chuāng jìng,yǐng rù lín yǒu mèi。
眼界括穷碧,白鸟决归眦。yǎn jiè kuò qióng bì,bái niǎo jué guī zì。
青山如高人,可挹不可致。qīng shān rú gāo rén,kě yì bù kě zhì。
胡铨

胡铨

胡铨(1102年—1180年),字邦衡,号澹庵。吉州庐陵芗城(今江西省吉安市青原区值夏镇)人。南宋爱国名臣、文学家,庐陵“五忠一节”之一,与李纲、赵鼎、李光并称“南宋四名臣”。建炎二年(1128年),胡铨登进士第。初授抚州军事判官,他招募乡丁,助官军捍御金军。后除枢密院编修官。绍兴八年(1138年),秦桧主和,胡铨抗疏力斥,乞斩秦桧与参政孙近、使臣王伦,声振朝野。但遭除名,编管昭州,移谪吉阳军。秦桧死后,内移衡州。宋孝宗即位,复任奉议郎,知饶州。历国史院编修官、兵部侍郎,晚年以资政殿学士致仕。淳熙七年(1180年),胡铨去世,追赠通议大夫,谥号“忠简”。著有《澹庵集》等传世。 胡铨的作品>>

猜您喜欢

又用过铁坑山韵

胡铨

县古杉枫老,人居水竹间。xiàn gǔ shān fēng lǎo,rén jū shuǐ zhú jiān。
字民无狱讼,携客有江山。zì mín wú yù sòng,xié kè yǒu jiāng shān。
路远旅愁积,病多诗思悭。lù yuǎn lǚ chóu jī,bìng duō shī sī qiān。

和新州端老

胡铨

平生不识澥渤岛,入海要看蓬莱山。píng shēng bù shí xiè bó dǎo,rù hǎi yào kàn péng lái shān。
向来同是灾荒客,今我海南君海北。xiàng lái tóng shì zāi huāng kè,jīn wǒ hǎi nán jūn hǎi běi。

送周子上赴宜春

胡铨

忆昔昌黎伯,直谏气凛然。yì xī chāng lí bó,zhí jiàn qì lǐn rán。
又闻赞皇公,直道薄云天。yòu wén zàn huáng gōng,zhí dào báo yún tiān。
堂堂两宗工,盖世勋无前。táng táng liǎng zōng gōng,gài shì xūn wú qián。
朅来著此邦,仰山同不骞。qiè lái zhù cǐ bāng,yǎng shān tóng bù qiān。
公今又继往,相望三百年。gōng jīn yòu jì wǎng,xiāng wàng sān bǎi nián。
风流虽已矣,遗迹俨弗愆。fēng liú suī yǐ yǐ,yí jì yǎn fú qiān。
邦风杂未纯,雕俗顽莫镌。bāng fēng zá wèi chún,diāo sú wán mò juān。
要须痛一洗,兴氓作其贤。yào xū tòng yī xǐ,xīng máng zuò qí xián。
束吏缚猛虎,爱民烹小鲜。shù lì fù měng hǔ,ài mín pēng xiǎo xiān。
课为天下最,名压坐中先。kè wèi tiān xià zuì,míng yā zuò zhōng xiān。
凤尾催归诏,看看下小旃。fèng wěi cuī guī zhào,kàn kàn xià xiǎo zhān。
践槐知不晚,开旦促曹鞯。jiàn huái zhī bù wǎn,kāi dàn cù cáo jiān。

送菊

胡铨

卧病高秋留海浦,明日重阳更风雨。wò bìng gāo qiū liú hǎi pǔ,míng rì zhòng yáng gèng fēng yǔ。
杜门不出长苍苔,令我天涯心独苦。dù mén bù chū zhǎng cāng tái,lìng wǒ tiān yá xīn dú kǔ。
篱角黄花亲手栽,近节如何独未开。lí jiǎo huáng huā qīn shǒu zāi,jìn jié rú hé dú wèi kāi。
含芳閟采亮有以,使君昨暮徵诗来。hán fāng bì cǎi liàng yǒu yǐ,shǐ jūn zuó mù zhēng shī lái。
凌晨试遣霜根送,畚土虽微甚珍重。líng chén shì qiǎn shuāng gēn sòng,běn tǔ suī wēi shén zhēn zhòng。
极知无意竞秋光,往作横窗岁寒供。jí zhī wú yì jìng qiū guāng,wǎng zuò héng chuāng suì hán gōng。
忆我初客天子都,西垣植此常千株。yì wǒ chū kè tiān zi dōu,xī yuán zhí cǐ cháng qiān zhū。
结花年年应吹帽,始信南邦事尽殊。jié huā nián nián yīng chuī mào,shǐ xìn nán bāng shì jǐn shū。
愿得封培自今日,何间朱崖万家室。yuàn dé fēng péi zì jīn rì,hé jiān zhū yá wàn jiā shì。
秋香端不负乾坤,但嗔箫管乱畴匹。qiū xiāng duān bù fù qián kūn,dàn chēn xiāo guǎn luàn chóu pǐ。
归去来兮虽得归,念归政自莫轻违。guī qù lái xī suī dé guī,niàn guī zhèng zì mò qīng wéi。
他日采英林下酌,谁向清霜望翠微。tā rì cǎi yīng lín xià zhuó,shuí xiàng qīng shuāng wàng cuì wēi。
79123456