古诗词

出滩赋滩石

徐鹿卿

嵯峨聂都山,豫水兹发原。cuó é niè dōu shān,yù shuǐ zī fā yuán。
始者才滥觞,其流细涓涓。shǐ zhě cái làn shāng,qí liú xì juān juān。
东行介南野,章水西入焉。dōng xíng jiè nán yě,zhāng shuǐ xī rù yān。
又东渐雄张,有州故名虔。yòu dōng jiàn xióng zhāng,yǒu zhōu gù míng qián。
贡水远来赴,融合为赣川。gòng shuǐ yuǎn lái fù,róng hé wèi gàn chuān。
当其初合时,泓渟匪为渊。dāng qí chū hé shí,hóng tíng fěi wèi yuān。
中通尺五流,玉虹卧蜿蜒。zhōng tōng chǐ wǔ liú,yù hóng wò wān yán。
群山来左右,万石梗后前。qún shān lái zuǒ yòu,wàn shí gěng hòu qián。
初疑牧群羊,忽讶堕飞鸢。chū yí mù qún yáng,hū yà duò fēi yuān。
伏犀状魁桀,浮雁影接联。fú xī zhuàng kuí jié,fú yàn yǐng jiē lián。
阿河阵敢死,赴浴池连钱。ā hé zhèn gǎn sǐ,fù yù chí lián qián。
下者宛蹲踞,上者将腾骞。xià zhě wǎn dūn jù,shàng zhě jiāng téng qiān。
或矫首欲斗,或宛留安眠。huò jiǎo shǒu yù dòu,huò wǎn liú ān mián。
或退然深伏,露尖大如拳。huò tuì rán shēn fú,lù jiān dà rú quán。
或竦然特起,俨立高齐肩。huò sǒng rán tè qǐ,yǎn lì gāo qí jiān。
或两两为偶,或伍伍相连。huò liǎng liǎng wèi ǒu,huò wǔ wǔ xiāng lián。
此有一席平,彼有万窍穿。cǐ yǒu yī xí píng,bǐ yǒu wàn qiào chuān。
齿齿漱寒冽,眼眼开青圆。chǐ chǐ shù hán liè,yǎn yǎn kāi qīng yuán。
形模互驰骋,气势相吐吞。xíng mó hù chí chěng,qì shì xiāng tǔ tūn。
平坦十数丈,变怪纷百千。píng tǎn shí shù zhàng,biàn guài fēn bǎi qiān。
顾盼不暇给,算数畴能殚。gù pàn bù xiá gěi,suàn shù chóu néng dān。
天公轰震霆,力士推雷门。tiān gōng hōng zhèn tíng,lì shì tuī léi mén。
上下相舂撞,对语不得闻。shàng xià xiāng chōng zhuàng,duì yǔ bù dé wén。
众滩角巇崄,四滩独称尊。zhòng tān jiǎo xī xiǎn,sì tān dú chēng zūn。
其一曰天柱,竖立如登天。qí yī yuē tiān zhù,shù lì rú dēng tiān。
幽深下无际,涡盘矗回旋。yōu shēn xià wú jì,wō pán chù huí xuán。
其下为舞索,风索飞翩翩。qí xià wèi wǔ suǒ,fēng suǒ fēi piān piān。
绝流迤而东,蛇蚓相萦牵。jué liú yí ér dōng,shé yǐn xiāng yíng qiān。
大了与惶恐,殆见伯仲间。dà le yǔ huáng kǒng,dài jiàn bó zhòng jiān。
轻駃疾于箭,号怒沸若煎。qīng jué jí yú jiàn,hào nù fèi ruò jiān。
下此得安流,衽席过舟船。xià cǐ dé ān liú,rèn xí guò zhōu chuán。
我生苦萍梗,薄宦游梅关。wǒ shēng kǔ píng gěng,báo huàn yóu méi guān。
三载两经过,每过心为寒。sān zài liǎng jīng guò,měi guò xīn wèi hán。
酹酒问长江,胚胎始何年。lèi jiǔ wèn zhǎng jiāng,pēi tāi shǐ hé nián。
胡不事夷易,而乐从崄难。hú bù shì yí yì,ér lè cóng xiǎn nán。
江神信灵异,恍惚若有言。jiāng shén xìn líng yì,huǎng hū ruò yǒu yán。
吾来卜居此,肇自开混元。wú lái bo jū cǐ,zhào zì kāi hùn yuán。
清兮伏尘滓,介如抱刚坚。qīng xī fú chén zǐ,jiè rú bào gāng jiān。
一片朝宗心,万折无变迁。yī piàn cháo zōng xīn,wàn zhé wú biàn qiān。
所乐在兼济,未始间愚贤。suǒ lè zài jiān jì,wèi shǐ jiān yú xián。
征人闹憧憧,鹢首浮翩翩。zhēng rén nào chōng chōng,yì shǒu fú piān piān。
吾力所能任,登岸常相先。wú lì suǒ néng rèn,dēng àn cháng xiāng xiān。
虽然有触啮,自取非吾愆。suī rán yǒu chù niè,zì qǔ fēi wú qiān。
清献昔疏剔,不露斧凿痕。qīng xiàn xī shū tī,bù lù fǔ záo hén。
至今虎城下,滚滚流遗恩。zhì jīn hǔ chéng xià,gǔn gǔn liú yí ēn。
坡仙逐海南,为世所弃捐。pō xiān zhú hǎi nán,wèi shì suǒ qì juān。
风帆一叶身,诗句万口传。fēng fān yī yè shēn,shī jù wàn kǒu chuán。
滩石本非崄,人自以崄看。tān shí běn fēi xiǎn,rén zì yǐ xiǎn kàn。
委蛇曲折间,道径自平平。wěi shé qū zhé jiān,dào jìng zì píng píng。
子行但由中,坎窞居其边。zi xíng dàn yóu zhōng,kǎn dàn jū qí biān。
子舟要适平,轻重防其偏。zi zhōu yào shì píng,qīng zhòng fáng qí piān。
乘流亦良便,避碍须达权。chéng liú yì liáng biàn,bì ài xū dá quán。
五湖莹如镜,瞬息风涛掀。wǔ hú yíng rú jìng,shùn xī fēng tāo xiān。
嬉笑或藏怒,至爱存笞鞭。xī xiào huò cáng nù,zhì ài cún chī biān。
滩石信非崄,崄处却万全。tān shí xìn fēi xiǎn,xiǎn chù què wàn quán。
我闻说是义,心思俱豁然。wǒ wén shuō shì yì,xīn sī jù huō rán。
一笑过滩去,落照衔山前。yī xiào guò tān qù,luò zhào xián shān qián。
徐鹿卿

徐鹿卿

徐鹿卿(1170—1249),字德夫,号泉谷,隆兴丰城(今江西省丰城市白土镇后泉村)人。南宋文学家、藏书家。徐鹿卿生于宋孝宗乾道六年,卒于理宗淳祐九年,年八十岁。博通经史,以文学著名乡里。嘉定十六年,(公元一二二三年)廷试进士,调安南军学教授,复申理义之学。入为枢密院编修官。时刘克庄、王迈、方大琮皆因事被黜,他作诗赠之,并为弹劾。太学诸生作四贤诗美之。累官吏部侍郎,提举鸿禧观致仕。及卒,谥清正。鹿卿著有泉谷文集及奏议、讲议等,《宋史本传》传于世。 徐鹿卿的作品>>

猜您喜欢

劝农上宫教

徐鹿卿

竹马儿童喜欲狂,循良太守似龚黄。zhú mǎ ér tóng xǐ yù kuáng,xún liáng tài shǒu shì gōng huáng。
仓庚百啭蚕桑启,布谷一声粳稻香。cāng gēng bǎi zhuàn cán sāng qǐ,bù gǔ yī shēng jīng dào xiāng。
耕馌尽陶豳国化,游嬉已遍舜民乡。gēng yè jǐn táo bīn guó huà,yóu xī yǐ biàn shùn mín xiāng。
文书便合登高阁,为说东郊入务忙。wén shū biàn hé dēng gāo gé,wèi shuō dōng jiāo rù wù máng。

湛泉送客二绝句

徐鹿卿

吾生如寄耳,岭阯又三年。wú shēng rú jì ěr,lǐng zhǐ yòu sān nián。
政自归心碎,那堪送客船。zhèng zì guī xīn suì,nà kān sòng kè chuán。

湛泉送客二绝句

徐鹿卿

中年怀易恶,更听断肠声。zhōng nián huái yì è,gèng tīng duàn cháng shēng。
多谢两榕树,逢人管送迎。duō xiè liǎng róng shù,féng rén guǎn sòng yíng。

感兴

徐鹿卿

吹竽媚所好,乞墦厌其馀。chuī yú mèi suǒ hǎo,qǐ fán yàn qí yú。
迩来效尤者,往往拾芥如。ěr lái xiào yóu zhě,wǎng wǎng shí jiè rú。

感兴

徐鹿卿

浮名岂不荣,遗道亦安忍。fú míng qǐ bù róng,yí dào yì ān rěn。
君看赵孟徒,千古同一尽。jūn kàn zhào mèng tú,qiān gǔ tóng yī jǐn。

杂兴

徐鹿卿

荒凉横浦郡,颇称冷官居。huāng liáng héng pǔ jùn,pǒ chēng lěng guān jū。
为甚更清睡,冬来不读书。wèi shén gèng qīng shuì,dōng lái bù dú shū。

杂兴

徐鹿卿

梅花亦何奇,偏便幽人爱。méi huā yì hé qí,piān biàn yōu rén ài。
清寒风雪夜,一枝静相对。qīng hán fēng xuě yè,yī zhī jìng xiāng duì。

杂兴

徐鹿卿

竹枝双翡翠,缩颈照寒水。zhú zhī shuāng fěi cuì,suō jǐng zhào hán shuǐ。
蓦见渡溪人,一声忽飞起。mò jiàn dù xī rén,yī shēng hū fēi qǐ。

杂兴

徐鹿卿

庭兰尚牢落,庭草已勾萌。tíng lán shàng láo luò,tíng cǎo yǐ gōu méng。
草与兰何似,东风亦世情。cǎo yǔ lán hé shì,dōng fēng yì shì qíng。

杂兴

徐鹿卿

岂不谋数椽,吾力苦未足。qǐ bù móu shù chuán,wú lì kǔ wèi zú。
破屋傥支撑,尚堪灯火读。pò wū tǎng zhī chēng,shàng kān dēng huǒ dú。

杂兴

徐鹿卿

学诗不能神,得句常草草。xué shī bù néng shén,dé jù cháng cǎo cǎo。
傥可寄吾怀,岂必人称好。tǎng kě jì wú huái,qǐ bì rén chēng hǎo。

之官过赣滩

徐鹿卿

玉局诗中皇恐滩,闻之已为骨毛寒。yù jú shī zhōng huáng kǒng tān,wén zhī yǐ wèi gǔ máo hán。
那知舞索并天柱,更向前头作怒澜。nà zhī wǔ suǒ bìng tiān zhù,gèng xiàng qián tóu zuò nù lán。

之官过赣滩

徐鹿卿

滩声嘈杂怒轰雷,顽石参差拨不开。tān shēng cáo zá nù hōng léi,wán shí cān chà bō bù kāi。
行客尽言滩路崄,谁教君向崄中来。xíng kè jǐn yán tān lù xiǎn,shuí jiào jūn xiàng xiǎn zhōng lái。

雨霁报谒见一鹭得鱼群鹭争食之

徐鹿卿

一鹭翩翩傍钓矶,隔汀群鹭已知机。yī lù piān piān bàng diào jī,gé tīng qún lù yǐ zhī jī。
空将辛苦供群吻,毕竟贪鱼罪有归。kōng jiāng xīn kǔ gōng qún wěn,bì jìng tān yú zuì yǒu guī。

雨霁报谒见一鹭得鱼群鹭争食之

徐鹿卿

履崄窥鱼得几何,傍来攫取较多多。lǚ xiǎn kuī yú dé jǐ hé,bàng lái jué qǔ jiào duō duō。
争如敛翼餐馀粟,犹在人间洁白科。zhēng rú liǎn yì cān yú sù,yóu zài rén jiān jié bái kē。