古诗词

寒食日书事

赵鼎

江海飘零几送春,飞蓬无地寄孤根。jiāng hǎi piāo líng jǐ sòng chūn,fēi péng wú dì jì gū gēn。
梦回南浦人千里,醉倚东风酒一樽。mèng huí nán pǔ rén qiān lǐ,zuì yǐ dōng fēng jiǔ yī zūn。
可是今年暗寒食,不堪多病怯黄昏。kě shì jīn nián àn hán shí,bù kān duō bìng qiè huáng hūn。
儿童自趁秋千约,花落空庭独掩门。ér tóng zì chèn qiū qiān yuē,huā luò kōng tíng dú yǎn mén。
赵鼎

赵鼎

赵鼎(1085-1147), 南宋政治家、词人。字元镇,自号得全居士。南宋解州闻喜(今属山西)人。宋高宗时的宰相。有《忠正德文集》10卷,清道光刊本。《四印斋所刻词》有《得全居士词》一卷,存词45首。 赵鼎的作品>>

猜您喜欢

趋三衢别故人时车驾幸杭州

赵鼎

飘零泽国几春风,又触惊涛泛短篷。piāo líng zé guó jǐ chūn fēng,yòu chù jīng tāo fàn duǎn péng。
四海未知栖息地,百年半在别离中。sì hǎi wèi zhī qī xī dì,bǎi nián bàn zài bié lí zhōng。
功名元与世缘薄,兵火向来吾道穷。gōng míng yuán yǔ shì yuán báo,bīng huǒ xiàng lái wú dào qióng。
独倚危楼凄望眼,青山无数浙江东。dú yǐ wēi lóu qī wàng yǎn,qīng shān wú shù zhè jiāng dōng。

题常山草萍驿

赵鼎

才过常山到草萍,驿亭偏喜雨初晴。cái guò cháng shān dào cǎo píng,yì tíng piān xǐ yǔ chū qíng。
麦畦水涨黄云重,柳絮风吹白雪轻。mài qí shuǐ zhǎng huáng yún zhòng,liǔ xù fēng chuī bái xuě qīng。
身世自今忘俗虑,宦途从此快吟情。shēn shì zì jīn wàng sú lǜ,huàn tú cóng cǐ kuài yín qíng。
魏公已辍江西镇,犹有甘棠颂政声。wèi gōng yǐ chuò jiāng xī zhèn,yóu yǒu gān táng sòng zhèng shēng。

潇湘亭

赵鼎

绿柳平芜远际天,青山回抱水相连。lǜ liǔ píng wú yuǎn jì tiān,qīng shān huí bào shuǐ xiāng lián。
半空梅雨昏窗色,一棹萍风破暝烟。bàn kōng méi yǔ hūn chuāng sè,yī zhào píng fēng pò míng yān。
酒到愁来那觉醉,诗逢佳客不论篇。jiǔ dào chóu lái nà jué zuì,shī féng jiā kè bù lùn piān。
只知身在将军府,一梦江南落枕边。zhǐ zhī shēn zài jiāng jūn fǔ,yī mèng jiāng nán luò zhěn biān。

和聂之美重游东郡

赵鼎

跃马津亭未几何,宦游容易十年过。yuè mǎ jīn tíng wèi jǐ hé,huàn yóu róng yì shí nián guò。
飘摇空似随流梗,寂寞犹如挂壁梭。piāo yáo kōng shì suí liú gěng,jì mò yóu rú guà bì suō。
西岭应馀当日翠,南湖直减几分波。xī lǐng yīng yú dāng rì cuì,nán hú zhí jiǎn jǐ fēn bō。
输君尚得飞征盖,重向东园听楚歌。shū jūn shàng dé fēi zhēng gài,zhòng xiàng dōng yuán tīng chǔ gē。

听琴次退翁韵

赵鼎

梦寻仙子访瀛洲,怨入春泉绕指流。mèng xún xiān zi fǎng yíng zhōu,yuàn rù chūn quán rào zhǐ liú。
酒病着人无物解,更烦一鼓为扶头。jiǔ bìng zhe rén wú wù jiě,gèng fán yī gǔ wèi fú tóu。

正月十八日枕上

赵鼎

空笼疏幔晓寒清,小醉醒然不作酲。kōng lóng shū màn xiǎo hán qīng,xiǎo zuì xǐng rán bù zuò chéng。
攲枕谁能寻断梦,卧闻童子诵经声。qī zhěn shuí néng xún duàn mèng,wò wén tóng zi sòng jīng shēng。

山中书事

赵鼎

心远身闲眼界清,潇然回首万缘轻。xīn yuǎn shēn xián yǎn jiè qīng,xiāo rán huí shǒu wàn yuán qīng。
更将满耳是非语,换作松风溪水声。gèng jiāng mǎn ěr shì fēi yǔ,huàn zuò sōng fēng xī shuǐ shēng。

山居次韵止老

赵鼎

衣巾翠湿阴阴竹,屐齿寒生步步云。yī jīn cuì shī yīn yīn zhú,jī chǐ hán shēng bù bù yún。
莫向清流还洗耳,世间言语不曾闻。mò xiàng qīng liú hái xǐ ěr,shì jiān yán yǔ bù céng wén。

再用花字韵示止老二首

赵鼎

灵龙夜吠千年木,丹鼎光腾九转砂。líng lóng yè fèi qiān nián mù,dān dǐng guāng téng jiǔ zhuǎn shā。
鹤驭云軿竟何许,岩前老尽碧桃花。hè yù yún píng jìng hé xǔ,yán qián lǎo jǐn bì táo huā。

再用花字韵示止老二首

赵鼎

寻师杳隔蓬莱水,炼药长怀勾漏砂。xún shī yǎo gé péng lái shuǐ,liàn yào zhǎng huái gōu lòu shā。
闻道高人犹笑此,春风无处不开花。wén dào gāo rén yóu xiào cǐ,chūn fēng wú chù bù kāi huā。

次韵止老见赠

赵鼎

谁是翻经清净侣,毋烦杖履过前溪。shuí shì fān jīng qīng jìng lǚ,wú fán zhàng lǚ guò qián xī。
不如多置葫芦酒,直使渊明醉后归。bù rú duō zhì hú lú jiǔ,zhí shǐ yuān míng zuì hòu guī。

老媪折山樱一枝观其开落

赵鼎

坐看馀香作雪飞,春风犹恋折来枝。zuò kàn yú xiāng zuò xuě fēi,chūn fēng yóu liàn zhé lái zhī。
何如就赏芳丛下,留到丹丸结实时。hé rú jiù shǎng fāng cóng xià,liú dào dān wán jié shí shí。

有送生鸠者放之使去

赵鼎

山林是处有依栖,及此秋晴唤妇归。shān lín shì chù yǒu yī qī,jí cǐ qiū qíng huàn fù guī。
随分谋生何厌拙,莫因饮啄傍人飞。suí fēn móu shēng hé yàn zhuō,mò yīn yǐn zhuó bàng rén fēi。

登第西归过甘罗庙题诗壁间

赵鼎

初无勋德在生灵,徒以游谈致上卿。chū wú xūn dé zài shēng líng,tú yǐ yóu tán zhì shàng qīng。
血食官祠尚千载,男儿要自勉功名。xuè shí guān cí shàng qiān zài,nán ér yào zì miǎn gōng míng。

宿宣化镇僧寺

赵鼎

收罾渔浦青裙女,出米商船白纻郎。shōu zēng yú pǔ qīng qún nǚ,chū mǐ shāng chuán bái zhù láng。
水小交关江上市,空山落日暮烟苍。shuǐ xiǎo jiāo guān jiāng shàng shì,kōng shān luò rì mù yān cāng。