古诗词

蔬圃

郑清之

活计园蔬日日新,杜陵差慰妇长贫。huó jì yuán shū rì rì xīn,dù líng chà wèi fù zhǎng pín。
旱姜水芋年时熟,春薤秋菘意味真。hàn jiāng shuǐ yù nián shí shú,chūn xiè qiū sōng yì wèi zhēn。
畦瓮剩分三伏雨,露根常占百花晨。qí wèng shèng fēn sān fú yǔ,lù gēn cháng zhàn bǎi huā chén。
荷锄未省勤耕稼,犹愧师门学圃人。hé chú wèi shěng qín gēng jià,yóu kuì shī mén xué pǔ rén。
郑清之

郑清之

郑清之(1176—1251)南宋大臣。初名燮,字德源、文叔,别号安晚,庆元道鄞县(今浙江宁波)人。嘉泰二年进士及第。历官光禄大夫,左、右丞相,太傅,卫国公(齐国公)等。淳祐末年,元兵大举侵宋,郑清之进十龟元吉箴劝帝励精图治,未能实施,而后退仕隐居,諡忠定,著有《安晚集》六十卷。 郑清之的作品>>

猜您喜欢

育王老禅屡惠佳茗比又携日铸为饷因言久则味失师授以焙藏之法必有以专之笑谓非力所及谩成拙语解嘲录以为谢

郑清之

曾读茶经如读律,一物不备茶不出。céng dú chá jīng rú dú lǜ,yī wù bù bèi chá bù chū。
未论煮瀹应节度,第一收藏在坚密。wèi lùn zhǔ yuè yīng jié dù,dì yī shōu cáng zài jiān mì。
摘鲜封裹须焙芳,湿蒸为寇防侵疆。zhāi xiān fēng guǒ xū bèi fāng,shī zhēng wèi kòu fáng qīn jiāng。
朝屯暮蒙要微火,九转温养如丹房。cháo tún mù méng yào wēi huǒ,jiǔ zhuǎn wēn yǎng rú dān fáng。
育王老慧老茶事,新授秘诀乃如此。yù wáng lǎo huì lǎo chá shì,xīn shòu mì jué nǎi rú cǐ。
几番惠我先春芽,朅来细问茶何似。jǐ fān huì wǒ xiān chūn yá,qiè lái xì wèn chá hé shì。
我初谓师茶绝奇,十日之后如饮糜。wǒ chū wèi shī chá jué qí,shí rì zhī hòu rú yǐn mí。
颇疑缁俗果异撰,良苦辄为居所移。pǒ yí zī sú guǒ yì zhuàn,liáng kǔ zhé wèi jū suǒ yí。
吾言未终师绝叫,为茶传法恨不早。wú yán wèi zhōng shī jué jiào,wèi chá chuán fǎ hèn bù zǎo。
绮疏应合有司存,料理如前毋草草。qǐ shū yīng hé yǒu sī cún,liào lǐ rú qián wú cǎo cǎo。
对师大笑面欲靴,三年宰相食无鲑。duì shī dà xiào miàn yù xuē,sān nián zǎi xiāng shí wú guī。
长须赤脚供井臼,荒寒政类山人家。zhǎng xū chì jiǎo gōng jǐng jiù,huāng hán zhèng lèi shān rén jiā。
扊扅炊尽瓶笙吼,何曾敲雪春云走。yǎn yí chuī jǐn píng shēng hǒu,hé céng qiāo xuě chūn yún zǒu。
不如时扣赵州门,侍者可人长摸首。bù rú shí kòu zhào zhōu mén,shì zhě kě rén zhǎng mō shǒu。

旧冬得蒌蒿数十根植之舍傍今春遂可采撷辄持羾

郑清之

蒌蒿见录尔雅篇,族谱系出荆楚壖。lóu hāo jiàn lù ěr yǎ piān,zú pǔ xì chū jīng chǔ ruán。
居人采撷不论钱,横道?轹如车前。jū rén cǎi xié bù lùn qián,héng dào lì rú chē qián。
物有贵贱所遇然,鸡壅豕苓以帝言。wù yǒu guì jiàn suǒ yù rán,jī yōng shǐ líng yǐ dì yán。
世间何有正味焉,耆芰昌歜性所便。shì jiān hé yǒu zhèng wèi yān,qí jì chāng chù xìng suǒ biàn。
冰壶先生齑瓮传,敢骄玉食轻膏膻。bīng hú xiān shēng jī wèng chuán,gǎn jiāo yù shí qīng gāo shān。
天随酷谓杞菊贤,一赋金石声相宣。tiān suí kù wèi qǐ jú xián,yī fù jīn shí shēng xiāng xuān。
玉糁羹芋称苏仙,天上酥酡能比肩。yù sǎn gēng yù chēng sū xiān,tiān shàng sū tuó néng bǐ jiān。
忆昔客授湘湖偏,乍逢此蒿口流涎。yì xī kè shòu xiāng hú piān,zhà féng cǐ hāo kǒu liú xián。
嚼寒冰玉香满咽,绀滑琉璃鸣贝编。jué hán bīng yù xiāng mǎn yàn,gàn huá liú lí míng bèi biān。
糅以豚膏软如绵,脆甘丰腻洁且鲜。róu yǐ tún gāo ruǎn rú mián,cuì gān fēng nì jié qiě xiān。
天花石耳羞争妍,木鸡退飞山之巅。tiān huā shí ěr xiū zhēng yán,mù jī tuì fēi shān zhī diān。
笑渠芽蕨成儿拳,岸视槔圃眉宇轩。xiào qú yá jué chéng ér quán,àn shì gāo pǔ méi yǔ xuān。
七菹五菜谁敢先,独能兄事玉版禅。qī jū wǔ cài shuí gǎn xiān,dú néng xiōng shì yù bǎn chán。
一别楚产知几年,孤根朅来植鄞川。yī bié chǔ chǎn zhī jǐ nián,gū gēn qiè lái zhí yín chuān。
春苗出土含晓烟,援条小摘喜欲癫。chūn miáo chū tǔ hán xiǎo yān,yuán tiáo xiǎo zhāi xǐ yù diān。
故人千里方言还,调芼酌之双觥船。gù rén qiān lǐ fāng yán hái,diào mào zhuó zhī shuāng gōng chuán。
枯肠慰满藜苋缘,食芹而美不敢专。kū cháng wèi mǎn lí xiàn yuán,shí qín ér měi bù gǎn zhuān。
遣送兵厨羞俎笾,喷饭一笑筼筜边。qiǎn sòng bīng chú xiū zǔ biān,pēn fàn yī xiào yún dāng biān。

和葺芷应直院送秋兰韵

郑清之

大椿凌千秋,灵芝竞三秀。dà chūn líng qiān qiū,líng zhī jìng sān xiù。
书传递夸诩,垂芳古今宙。shū chuán dì kuā xǔ,chuí fāng gǔ jīn zhòu。
贵耳但奇奇,相马失之瘦。guì ěr dàn qí qí,xiāng mǎ shī zhī shòu。
谁知楚醒花,远避汉金酎。shuí zhī chǔ xǐng huā,yuǎn bì hàn jīn zhòu。
择交得素节,彼哉怀春诱。zé jiāo dé sù jié,bǐ zāi huái chūn yòu。
夫君全德馨,内美本吾有。fū jūn quán dé xīn,nèi měi běn wú yǒu。
姑置芝与椿,秋兰岁相寿。gū zhì zhī yǔ chūn,qiū lán suì xiāng shòu。

送姚提干行

郑清之

虚斋填东鄞,从之南容君。xū zhāi tián dōng yín,cóng zhī nán róng jūn。
我初未之识,邕翰倾殷勤。wǒ chū wèi zhī shí,yōng hàn qīng yīn qín。
修洁以博习,秀美而有文。xiū jié yǐ bó xí,xiù měi ér yǒu wén。
玉犀映秋水,英辞涌春云。yù xī yìng qiū shuǐ,yīng cí yǒng chūn yún。
鸡距角鲁蜀,昂然鹤非群。jī jù jiǎo lǔ shǔ,áng rán hè fēi qún。
晤言到圣处,商也乐所闻。wù yán dào shèng chù,shāng yě lè suǒ wén。
最喜直而义,壮音駴鼓鼖。zuì xǐ zhí ér yì,zhuàng yīn hài gǔ fén。
告子少于孟,先策养气勋。gào zi shǎo yú mèng,xiān cè yǎng qì xūn。
牛山木信美,谨勿容斧斤。niú shān mù xìn měi,jǐn wù róng fǔ jīn。
助苗固得槁,可使稗不耘。zhù miáo gù dé gǎo,kě shǐ bài bù yún。
观子所植立,真能张吾军。guān zi suǒ zhí lì,zhēn néng zhāng wú jūn。
仁义可效治,渊源在河汾。rén yì kě xiào zhì,yuān yuán zài hé fén。
诗书自师友,芝兰足膏薰。shī shū zì shī yǒu,zhī lán zú gāo xūn。
刚风接径翮,去去翔霄旻。gāng fēng jiē jìng hé,qù qù xiáng xiāo mín。
清时有闻者,必也吾子云。qīng shí yǒu wén zhě,bì yě wú zi yún。

古风一篇简徐德夫提刑

郑清之

昌黎有名言,受恩异知己。chāng lí yǒu míng yán,shòu ēn yì zhī jǐ。
而况不识面,知心讵能几。ér kuàng bù shí miàn,zhī xīn jù néng jǐ。
浮云日多变,交道冷如水。fú yún rì duō biàn,jiāo dào lěng rú shuǐ。
握手遽下石,利害毫发比。wò shǒu jù xià shí,lì hài háo fā bǐ。
人情易燥湿,滟滪发九轨。rén qíng yì zào shī,yàn yù fā jiǔ guǐ。
终然风雨晦,鸡鸣独无已。zhōng rán fēng yǔ huì,jī míng dú wú yǐ。
世变方下趋,特立繄君子。shì biàn fāng xià qū,tè lì yī jūn zi。
山谷未见坡,气味已相似。shān gǔ wèi jiàn pō,qì wèi yǐ xiāng shì。
希文非素交,永叔甘远徙。xī wén fēi sù jiāo,yǒng shū gān yuǎn xǐ。
敢谓世无人,前修可专美。gǎn wèi shì wú rén,qián xiū kě zhuān měi。
我昔闻君名,恍如读青史。wǒ xī wén jūn míng,huǎng rú dú qīng shǐ。
已乃知同时,深心爱敬起。yǐ nǎi zhī tóng shí,shēn xīn ài jìng qǐ。
端平滥持衡,荐贤职当尔。duān píng làn chí héng,jiàn xián zhí dāng ěr。
亟以闻九重,夜半下一纸。jí yǐ wén jiǔ zhòng,yè bàn xià yī zhǐ。
雅志乐弦歌,公车犹尼止。yǎ zhì lè xián gē,gōng chē yóu ní zhǐ。
贤者固难进,夺情辞诏旨。xián zhě gù nán jìn,duó qíng cí zhào zhǐ。
知贤未及用,上印返田里。zhī xián wèi jí yòng,shàng yìn fǎn tián lǐ。
闲居事幽屏,黜陟不到耳。xián jū shì yōu píng,chù zhì bù dào ěr。
宾朋有公言,声徽振商祉。bīn péng yǒu gōng yán,shēng huī zhèn shāng zhǐ。
入则禆国论,挺挺中流砥。rù zé bì guó lùn,tǐng tǐng zhōng liú dǐ。
出持皇华节,光风泛桃李。chū chí huáng huá jié,guāng fēng fàn táo lǐ。
从容五六载,平进付常理。cóng róng wǔ liù zài,píng jìn fù cháng lǐ。
又闻交游间,荣落保终始。yòu wén jiāo yóu jiān,róng luò bǎo zhōng shǐ。
不负杨临贺,真见其人矣。bù fù yáng lín hè,zhēn jiàn qí rén yǐ。
夜梦加昼思,仿佛眉宇紫。yè mèng jiā zhòu sī,fǎng fú méi yǔ zǐ。
军将忽打门,缄书照窗几。jūn jiāng hū dǎ mén,jiān shū zhào chuāng jǐ。
风檐屡开阖,襟期顿清泚。fēng yán lǚ kāi hé,jīn qī dùn qīng cǐ。
有如峄阳桐,知音发妙指。yǒu rú yì yáng tóng,zhī yīn fā miào zhǐ。
高情激孤笑,新意偿宿喜。gāo qíng jī gū xiào,xīn yì cháng sù xǐ。
得一夔已足,失百参何耻。dé yī kuí yǐ zú,shī bǎi cān hé chǐ。
老我岂私贺,善类知有恃。lǎo wǒ qǐ sī hè,shàn lèi zhī yǒu shì。
看君广厦开,大芘天下士。kàn jūn guǎng shà kāi,dà pí tiān xià shì。

冬节忤

郑清之

少日爱花螽趯趯,老去冻蚕已休织。shǎo rì ài huā zhōng tì tì,lǎo qù dòng cán yǐ xiū zhī。
水村山郭一枝晓,忽到窗前三叹息。shuǐ cūn shān guō yī zhī xiǎo,hū dào chuāng qián sān tàn xī。
年年雪里自作春,摇手东皇不相识。nián nián xuě lǐ zì zuò chūn,yáo shǒu dōng huáng bù xiāng shí。
衣冠古岸绮季至,介胄嶙峋亚夫色。yī guān gǔ àn qǐ jì zhì,jiè zhòu lín xún yà fū sè。
从来魏徵真妩媚,要是广平终铁石。cóng lái wèi zhēng zhēn wǔ mèi,yào shì guǎng píng zhōng tiě shí。
月香水影儿女语,千古诗肠描不得。yuè xiāng shuǐ yǐng ér nǚ yǔ,qiān gǔ shī cháng miáo bù dé。
笑冯与可幻竹君,相对无言面深墨。xiào féng yǔ kě huàn zhú jūn,xiāng duì wú yán miàn shēn mò。

冬节忤

郑清之

雪毛舞风学喓趯,冻落天孙碎云织。xuě máo wǔ fēng xué yāo tì,dòng luò tiān sūn suì yún zhī。
玉肌不粟彭祖方,戏挟奇芬笑安息。yù jī bù sù péng zǔ fāng,xì xié qí fēn xiào ān xī。
生憎万花肯同调,嗤点寿阳聊半识。shēng zēng wàn huā kěn tóng diào,chī diǎn shòu yáng liáo bàn shí。
结根不向青桂宫,绝交月姊无难色。jié gēn bù xiàng qīng guì gōng,jué jiāo yuè zǐ wú nán sè。
谁能柔此老强项,朝暮隆隆转娲石。shuí néng róu cǐ lǎo qiáng xiàng,cháo mù lóng lóng zhuǎn wā shí。
春风为媒懒结子,来访苔痕娱梦得。chūn fēng wèi méi lǎn jié zi,lái fǎng tái hén yú mèng dé。
人间要觅尔许清,语渠肉食乃无墨。rén jiān yào mì ěr xǔ qīng,yǔ qú ròu shí nǎi wú mò。

冬节忤

郑清之

滕六附暄堕寒力,六花未办天机织。téng liù fù xuān duò hán lì,liù huā wèi bàn tiān jī zhī。
篱菊老尽兰始芽,凌波仙子方踵息。lí jú lǎo jǐn lán shǐ yá,líng bō xiān zi fāng zhǒng xī。
水边亭亭逢玉人,照眼缟衣如旧识。shuǐ biān tíng tíng féng yù rén,zhào yǎn gǎo yī rú jiù shí。
冰霜相与厉贞操,蜂蝶那能犯庄色。bīng shuāng xiāng yǔ lì zhēn cāo,fēng dié nà néng fàn zhuāng sè。
听渠吹笛作商声,正音满地出金石。tīng qú chuī dí zuò shāng shēng,zhèng yīn mǎn dì chū jīn shí。
菊坡为索孤山诗,好句新从座中得。jú pō wèi suǒ gū shān shī,hǎo jù xīn cóng zuò zhōng dé。
二君联璧如长城,笑整云梯再攻墨。èr jūn lián bì rú zhǎng chéng,xiào zhěng yún tī zài gōng mò。

冬节忤

郑清之

牡丹骄春醉无力,艳紫妖红锦新织。mǔ dān jiāo chūn zuì wú lì,yàn zǐ yāo hóng jǐn xīn zhī。
鹿解衔花空误唐,楚以姬归竟亡息。lù jiě xián huā kōng wù táng,chǔ yǐ jī guī jìng wáng xī。
何如野外挺孤操,照水渊然有深识。hé rú yě wài tǐng gū cāo,zhào shuǐ yuān rán yǒu shēn shí。
昂昂雪鬓颜真卿,何物女子称国色。áng áng xuě bìn yán zhēn qīng,hé wù nǚ zi chēng guó sè。
主张繁华勿复言,如对雁门二千石。zhǔ zhāng fán huá wù fù yán,rú duì yàn mén èr qiān shí。
语君欲识梅花面,好向云岩访拾得。yǔ jūn yù shí méi huā miàn,hǎo xiàng yún yán fǎng shí dé。
语君欲作梅花诗,磨尽莲经大千墨。yǔ jūn yù zuò méi huā shī,mó jǐn lián jīng dà qiān mò。

冬节忤

郑清之

菊坡笔挽千钧力,剪就冰绡出鲛织。jú pō bǐ wǎn qiān jūn lì,jiǎn jiù bīng xiāo chū jiāo zhī。
谪仙笑作扬州诗,鹏赋消摇六月息。zhé xiān xiào zuò yáng zhōu shī,péng fù xiāo yáo liù yuè xī。
市门聊学子真隐,下坐还从季野识。shì mén liáo xué zi zhēn yǐn,xià zuò hái cóng jì yě shí。
清标自是孤山姿,㜮视唐家六宫色。qīng biāo zì shì gū shān zī,làn shì táng jiā liù gōng sè。
芒端琢句貌疏影,竹边着渠牛砺石。máng duān zuó jù mào shū yǐng,zhú biān zhe qú niú lì shí。
枝横带雪最佳处,近水清寒月先得。zhī héng dài xuě zuì jiā chù,jìn shuǐ qīng hán yuè xiān dé。
语梅政可兄涪翁,冻雨浯溪打碑墨。yǔ méi zhèng kě xiōng fú wēng,dòng yǔ wú xī dǎ bēi mò。

谢郑广文和韵

郑清之

春工沤丝呈巧力,红日如梭万花织。chūn gōng ōu sī chéng qiǎo lì,hóng rì rú suō wàn huā zhī。
爱花荡子不爱命,效死骊姬似荀息。ài huā dàng zi bù ài mìng,xiào sǐ lí jī shì xún xī。
草木摇落天地闭,贤哉梅也众不识。cǎo mù yáo luò tiān dì bì,xián zāi méi yě zhòng bù shí。
灵根九转到仙品,千古离骚作书色。líng gēn jiǔ zhuǎn dào xiān pǐn,qiān gǔ lí sāo zuò shū sè。
涨晴痴暖动山意,攀翻健倒苍苔石。zhǎng qíng chī nuǎn dòng shān yì,pān fān jiàn dào cāng tái shí。
高标底须雪后见,清芬每向闲中得。gāo biāo dǐ xū xuě hòu jiàn,qīng fēn měi xiàng xián zhōng dé。
花前失喜广文诗,柿叶书成点新墨。huā qián shī xǐ guǎng wén shī,shì yè shū chéng diǎn xīn mò。

广文出新意得梅之全花实根叶谱入秀句辄效反骚一章

郑清之

东风不借半分力,老树丝窠罥寒织。dōng fēng bù jiè bàn fēn lì,lǎo shù sī kē juàn hán zhī。
虚枝生白独也正,夜气归根吹以息。xū zhī shēng bái dú yě zhèng,yè qì guī gēn chuī yǐ xī。
个中洒洒无一尘,无眼界至无意识。gè zhōng sǎ sǎ wú yī chén,wú yǎn jiè zhì wú yì shí。
居然暗发定慧香,不取诸相了空色。jū rán àn fā dìng huì xiāng,bù qǔ zhū xiāng le kōng sè。
若于此花论相好,是人如以木钻石。ruò yú cǐ huā lùn xiāng hǎo,shì rén rú yǐ mù zuān shí。
吾尝闻之老瞿昙,无有少法为可得。wú cháng wén zhī lǎo qú tán,wú yǒu shǎo fǎ wèi kě dé。
我诗当以无耳听,索梅一笑付蝇墨。wǒ shī dāng yǐ wú ěr tīng,suǒ méi yī xiào fù yíng mò。

再和

郑清之

青藜不解支脚力,机杼微闻隔林织。qīng lí bù jiě zhī jiǎo lì,jī zhù wēi wén gé lín zhī。
暗香来处穷幽栖,蹇驴崎岖牛喘息。àn xiāng lái chù qióng yōu qī,jiǎn lǘ qí qū niú chuǎn xī。
山中欲访隐君子,等闲未许李邕识。shān zhōng yù fǎng yǐn jūn zi,děng xián wèi xǔ lǐ yōng shí。
同盟颇笑五大夫,晚节污秦有惭色。tóng méng pǒ xiào wǔ dà fū,wǎn jié wū qín yǒu cán sè。
摩挲寒玉古苔藓,从渠唤作荆山石。mó sā hán yù gǔ tái xiǎn,cóng qú huàn zuò jīng shān shí。
雪中素隐非行怪,自是花间着不得。xuě zhōng sù yǐn fēi xíng guài,zì shì huā jiān zhe bù dé。
直须谪仙苏二来,溪藤快扫如鸿墨。zhí xū zhé xiān sū èr lái,xī téng kuài sǎo rú hóng mò。

再和

郑清之

雪意贾寒欺酒力,思妇懒学回文织。xuě yì jiǎ hán qī jiǔ lì,sī fù lǎn xué huí wén zhī。
屏山未合篆痕销,笑倩南枝陪燕息。píng shān wèi hé zhuàn hén xiāo,xiào qiàn nán zhī péi yàn xī。
冰纨绛蜡入纤手,素脸殷跗未真识。bīng wán jiàng là rù xiān shǒu,sù liǎn yīn fū wèi zhēn shí。
儿痴认作春风面,刚道杏花欠颜色。ér chī rèn zuò chūn fēng miàn,gāng dào xìng huā qiàn yán sè。
香浮纸帐梦欲醒,影到窗纱月移石。xiāng fú zhǐ zhàng mèng yù xǐng,yǐng dào chuāng shā yuè yí shí。
为梅着语将无同,左袒孤山未为得。wèi méi zhe yǔ jiāng wú tóng,zuǒ tǎn gū shān wèi wèi dé。
吴都夸丽逸此士,十年浪费老伧墨。wú dōu kuā lì yì cǐ shì,shí nián làng fèi lǎo cāng mò。

和赵静乐梅韵

郑清之

伊祁作春私帝力,司花女课千机织。yī qí zuò chūn sī dì lì,sī huā nǚ kè qiān jī zhī。
月四十五以为功,化工何尝停半息。yuè sì shí wǔ yǐ wèi gōng,huà gōng hé cháng tíng bàn xī。
老梅偃蹇傲众芳,一钱轻视程不识。lǎo méi yǎn jiǎn ào zhòng fāng,yī qián qīng shì chéng bù shí。
和羹肯为媚灶计,望林祗笑欲炙色。hé gēng kěn wèi mèi zào jì,wàng lín zhī xiào yù zhì sè。
莓苔被服当文绣,冰雪定交过金石。méi tái bèi fú dāng wén xiù,bīng xuě dìng jiāo guò jīn shí。
静乐先生大雅韵,始信清名不虚得。jìng lè xiān shēng dà yǎ yùn,shǐ xìn qīng míng bù xū dé。
政须草圣传新篇,安得张颠首濡墨。zhèng xū cǎo shèng chuán xīn piān,ān dé zhāng diān shǒu rú mò。