古诗词

育王老禅屡惠佳茗比又携日铸为饷因言久则味失师授以焙藏之法必有以专之笑谓非力所及谩成拙语解嘲录以为谢

郑清之

曾读茶经如读律,一物不备茶不出。céng dú chá jīng rú dú lǜ,yī wù bù bèi chá bù chū。
未论煮瀹应节度,第一收藏在坚密。wèi lùn zhǔ yuè yīng jié dù,dì yī shōu cáng zài jiān mì。
摘鲜封裹须焙芳,湿蒸为寇防侵疆。zhāi xiān fēng guǒ xū bèi fāng,shī zhēng wèi kòu fáng qīn jiāng。
朝屯暮蒙要微火,九转温养如丹房。cháo tún mù méng yào wēi huǒ,jiǔ zhuǎn wēn yǎng rú dān fáng。
育王老慧老茶事,新授秘诀乃如此。yù wáng lǎo huì lǎo chá shì,xīn shòu mì jué nǎi rú cǐ。
几番惠我先春芽,朅来细问茶何似。jǐ fān huì wǒ xiān chūn yá,qiè lái xì wèn chá hé shì。
我初谓师茶绝奇,十日之后如饮糜。wǒ chū wèi shī chá jué qí,shí rì zhī hòu rú yǐn mí。
颇疑缁俗果异撰,良苦辄为居所移。pǒ yí zī sú guǒ yì zhuàn,liáng kǔ zhé wèi jū suǒ yí。
吾言未终师绝叫,为茶传法恨不早。wú yán wèi zhōng shī jué jiào,wèi chá chuán fǎ hèn bù zǎo。
绮疏应合有司存,料理如前毋草草。qǐ shū yīng hé yǒu sī cún,liào lǐ rú qián wú cǎo cǎo。
对师大笑面欲靴,三年宰相食无鲑。duì shī dà xiào miàn yù xuē,sān nián zǎi xiāng shí wú guī。
长须赤脚供井臼,荒寒政类山人家。zhǎng xū chì jiǎo gōng jǐng jiù,huāng hán zhèng lèi shān rén jiā。
扊扅炊尽瓶笙吼,何曾敲雪春云走。yǎn yí chuī jǐn píng shēng hǒu,hé céng qiāo xuě chūn yún zǒu。
不如时扣赵州门,侍者可人长摸首。bù rú shí kòu zhào zhōu mén,shì zhě kě rén zhǎng mō shǒu。
郑清之

郑清之

郑清之(1176—1251)南宋大臣。初名燮,字德源、文叔,别号安晚,庆元道鄞县(今浙江宁波)人。嘉泰二年进士及第。历官光禄大夫,左、右丞相,太傅,卫国公(齐国公)等。淳祐末年,元兵大举侵宋,郑清之进十龟元吉箴劝帝励精图治,未能实施,而后退仕隐居,諡忠定,著有《安晚集》六十卷。 郑清之的作品>>

猜您喜欢

頔上人持莹萝月五诗见示因走笔和韵聊御睡魔

郑清之

须弥境界含方广,芥子中间见福昌。xū mí jìng jiè hán fāng guǎng,jiè zi zhōng jiān jiàn fú chāng。
但使有船堪载月,不应无佛漫留堂。dàn shǐ yǒu chuán kān zài yuè,bù yīng wú fú màn liú táng。

頔上人持莹萝月五诗见示因走笔和韵聊御睡魔

郑清之

竺乾心法拈花笑,洙泗家风鼓瑟希。zhú qián xīn fǎ niān huā xiào,zhū sì jiā fēng gǔ sè xī。
一问已应居第二,更询来处落三机。yī wèn yǐ yīng jū dì èr,gèng xún lái chù luò sān jī。

頔上人持莹萝月五诗见示因走笔和韵聊御睡魔

郑清之

三更日出行千里,百尺竿危到几回。sān gèng rì chū xíng qiān lǐ,bǎi chǐ gān wēi dào jǐ huí。
遮莫分身兜率去,听从路滑石头来。zhē mò fēn shēn dōu lǜ qù,tīng cóng lù huá shí tóu lái。

頔上人持莹萝月五诗见示因走笔和韵聊御睡魔

郑清之

病著心华须佛治,老僧眼缬要经遮。bìng zhù xīn huá xū fú zhì,lǎo sēng yǎn xié yào jīng zhē。
勿逢萝月五禅偈,绝胜卢仝七碗茶。wù féng luó yuè wǔ chán jì,jué shèng lú tóng qī wǎn chá。

登飞来峰

郑清之

悬崖石路擘苍苔,川窦岩扉处处开。xuán yá shí lù bāi cāng tái,chuān dòu yán fēi chù chù kāi。
信是拔山人有力,一峰搦碎总飞来。xìn shì bá shān rén yǒu lì,yī fēng nuò suì zǒng fēi lái。

花间见蝶

郑清之

粉翅萦花几度忙,惜花长是为春光。fěn chì yíng huā jǐ dù máng,xī huā zhǎng shì wèi chūn guāng。
争如个个蜂须上,到处分甘作乳房。zhēng rú gè gè fēng xū shàng,dào chù fēn gān zuò rǔ fáng。

上清宫其一

郑清之

雨馀日脚到天涯,十里平山戴晚霞。yǔ yú rì jiǎo dào tiān yá,shí lǐ píng shān dài wǎn xiá。
疑是千虹蟠绛阙,频移光景入仙家。yí shì qiān hóng pán jiàng quē,pín yí guāng jǐng rù xiān jiā。

荷花

郑清之

一样娉婷绝代无,水宫鱼贯出琼铺。yī yàng pīng tíng jué dài wú,shuǐ gōng yú guàn chū qióng pù。
缘何买得凌波女,为有荷盘万斛珠。yuán hé mǎi dé líng bō nǚ,wèi yǒu hé pán wàn hú zhū。

瑞香花

郑清之

粉面芳心碧玉裳,持来宛作故山香。fěn miàn fāng xīn bì yù shang,chí lái wǎn zuò gù shān xiāng。
征途不觉春如许,更问兰芽几寸长。zhēng tú bù jué chūn rú xǔ,gèng wèn lán yá jǐ cùn zhǎng。

郑清之

书如香色倦犹爱,茶似苦言终有情。shū rú xiāng sè juàn yóu ài,chá shì kǔ yán zhōng yǒu qíng。
慎勿教渠纨裤识,珠槽碎釜浪相轻。shèn wù jiào qú wán kù shí,zhū cáo suì fǔ làng xiāng qīng。

读鲁直诗

郑清之

晚唐诗似晚春景,姿媚有馀风骨轻。wǎn táng shī shì wǎn chūn jǐng,zī mèi yǒu yú fēng gǔ qīng。
千岁俄逢古罍洗,摩挲篆籀眼增明。qiān suì é féng gǔ léi xǐ,mó sā zhuàn zhòu yǎn zēng míng。

口占

郑清之

谁道寒官俸给稀,赍装满路得追随。shuí dào hán guān fèng gěi xī,jī zhuāng mǎn lù dé zhuī suí。
秋光不与诗肠算,无限江山信笔支。qiū guāng bù yǔ shī cháng suàn,wú xiàn jiāng shān xìn bǐ zhī。

西湖

郑清之

黑云妒日故要遮,剩得轻红一缕霞。hēi yún dù rì gù yào zhē,shèng dé qīng hóng yī lǚ xiá。
小雨挟风针水面,满奁皱縠起团花。xiǎo yǔ xié fēng zhēn shuǐ miàn,mǎn lián zhòu hú qǐ tuán huā。

西湖

郑清之

官程未了是敲推,课督无人只自催。guān chéng wèi le shì qiāo tuī,kè dū wú rén zhǐ zì cuī。
不到西湖无半句,西湖端合号诗媒。bù dào xī hú wú bàn jù,xī hú duān hé hào shī méi。

梵王宫

郑清之

圆峤移来东海东,梵王宫在最高峰。yuán jiào yí lái dōng hǎi dōng,fàn wáng gōng zài zuì gāo fēng。
试将法雨周沙界,千丈岩头挂玉虹。shì jiāng fǎ yǔ zhōu shā jiè,qiān zhàng yán tóu guà yù hóng。