古诗词

送新姜与葺芷

郑清之

仲尼胡不彻姜食,损智深讥藏戏剧。zhòng ní hú bù chè jiāng shí,sǔn zhì shēn jī cáng xì jù。
将以愚民岂其然,半山失喜为动色。jiāng yǐ yú mín qǐ qí rán,bàn shān shī xǐ wèi dòng sè。
拗执谁解镌此老,一时凿说契胸臆。ǎo zhí shuí jiě juān cǐ lǎo,yī shí záo shuō qì xiōng yì。
我疑谂之神农书,增壮胃腑良有力。wǒ yí shěn zhī shén nóng shū,zēng zhuàng wèi fǔ liáng yǒu lì。
吕令音商其味辛,调芼鱼蔬檗香稷。lǚ lìng yīn shāng qí wèi xīn,diào mào yú shū bò xiāng jì。
方冬沃土培其根,陇畦分封随壤息。fāng dōng wò tǔ péi qí gēn,lǒng qí fēn fēng suí rǎng xī。
长须视苗廑献新,先时斸取奋锄棘。zhǎng xū shì miáo jǐn xiàn xīn,xiān shí zhǔ qǔ fèn chú jí。
青株斯拔薤本重,红萁半露菱包侧。qīng zhū sī bá xiè běn zhòng,hóng qí bàn lù líng bāo cè。
骈指惊看产漆园,胝足疑为导积石。pián zhǐ jīng kàn chǎn qī yuán,zhī zú yí wèi dǎo jī shí。
欲捣芳辛入齑臼,为怜肤理傲金狄。yù dǎo fāng xīn rù jī jiù,wèi lián fū lǐ ào jīn dí。
仆命荠荼涴诗雅,肩差梅桂班内则。pū mìng jì tú wò shī yǎ,jiān chà méi guì bān nèi zé。
笑加束缚代书鲤,持助饔庖鲙银鲫。xiào jiā shù fù dài shū lǐ,chí zhù yōng páo kuài yín jì。
旱年宜姜谚有之,今岁雨多生意啬。hàn nián yí jiāng yàn yǒu zhī,jīn suì yǔ duō shēng yì sè。
小摘酸寒类甲菜,大何婴冒期膝席。xiǎo zhāi suān hán lèi jiǎ cài,dà hé yīng mào qī xī xí。
公羊谷梁汝往哉,反音一笑当勿劾。gōng yáng gǔ liáng rǔ wǎng zāi,fǎn yīn yī xiào dāng wù hé。
郑清之

郑清之

郑清之(1176—1251)南宋大臣。初名燮,字德源、文叔,别号安晚,庆元道鄞县(今浙江宁波)人。嘉泰二年进士及第。历官光禄大夫,左、右丞相,太傅,卫国公(齐国公)等。淳祐末年,元兵大举侵宋,郑清之进十龟元吉箴劝帝励精图治,未能实施,而后退仕隐居,諡忠定,著有《安晚集》六十卷。 郑清之的作品>>

猜您喜欢

晚晴

郑清之

濯翠筛红献晚晴,为渠日脚护归程。zhuó cuì shāi hóng xiàn wǎn qíng,wèi qú rì jiǎo hù guī chéng。
碧云四合如相妒,才剩西边一缕明。bì yún sì hé rú xiāng dù,cái shèng xī biān yī lǚ míng。

觉际偶成

郑清之

自愧端平村宰相,今为安晚野堂翁。zì kuì duān píng cūn zǎi xiāng,jīn wèi ān wǎn yě táng wēng。
君恩全付闲身世,山水从容一笑中。jūn ēn quán fù xián shēn shì,shān shuǐ cóng róng yī xiào zhōng。

觅桂花于夷陵宰

郑清之

月圃仙人试道妆,风流六一旧琴堂。yuè pǔ xiān rén shì dào zhuāng,fēng liú liù yī jiù qín táng。
遥知鼻观盈秋馥,乞与冰曹数粟香。yáo zhī bí guān yíng qiū fù,qǐ yǔ bīng cáo shù sù xiāng。

觅桂花于夷陵宰

郑清之

东家竹屋最穷空,不识檐花落雨中。dōng jiā zhú wū zuì qióng kōng,bù shí yán huā luò yǔ zhōng。
笑遣吴刚挥玉斧,解令冷舍作蟾宫。xiào qiǎn wú gāng huī yù fǔ,jiě lìng lěng shě zuò chán gōng。

谢送桂花

郑清之

金阙真黄入靓妆,仙葩何事到鳣堂。jīn quē zhēn huáng rù jìng zhuāng,xiān pā hé shì dào zhān táng。
只缘风雨要人甚,窖取旃林百斛香。zhǐ yuán fēng yǔ yào rén shén,jiào qǔ zhān lín bǎi hú xiāng。

谢送桂花

郑清之

道眼如如了色空,维摩方病散花中。dào yǎn rú rú le sè kōng,wéi mó fāng bìng sàn huā zhōng。
杜陵有酒勤相觅,留俟清斋出梵宫。dù líng yǒu jiǔ qín xiāng mì,liú qí qīng zhāi chū fàn gōng。

自嘲

郑清之

我亦逢场因作戏,要令竿木自随身。wǒ yì féng chǎng yīn zuò xì,yào lìng gān mù zì suí shēn。
老僧不学面壁观,山偈随缘举似人。lǎo sēng bù xué miàn bì guān,shān jì suí yuán jǔ shì rén。

感事

郑清之

退之硫黄药成疾,伯仁金印恩为仇。tuì zhī liú huáng yào chéng jí,bó rén jīn yìn ēn wèi chóu。
眼前世事尽如此,十日峭寒春作秋。yǎn qián shì shì jǐn rú cǐ,shí rì qiào hán chūn zuò qiū。

凤栖方丈

郑清之

矮伯老于周柱史,瘦梅青似楚离骚。ǎi bó lǎo yú zhōu zhù shǐ,shòu méi qīng shì chǔ lí sāo。
推窗欲觅登山路,无数青苔落鹳毛。tuī chuāng yù mì dēng shān lù,wú shù qīng tái luò guàn máo。

晚景

郑清之

斜照染成金色界,嫩霞蘸出水红天。xié zhào rǎn chéng jīn sè jiè,nèn xiá zhàn chū shuǐ hóng tiān。
个中买得皆真境,不遣诗人费一钱。gè zhōng mǎi dé jiē zhēn jìng,bù qiǎn shī rén fèi yī qián。

一岩

郑清之

一岩洞空挂云山,巧印穹苍半璧环。yī yán dòng kōng guà yún shān,qiǎo yìn qióng cāng bàn bì huán。
只为广寒宫殿远,故留阙月在人间。zhǐ wèi guǎng hán gōng diàn yuǎn,gù liú quē yuè zài rén jiān。

虹出

郑清之

轻红浅翠抹弓腰,高映斜阳跨碧霄。qīng hóng qiǎn cuì mǒ gōng yāo,gāo yìng xié yáng kuà bì xiāo。
半似一条琼玉带,合成五色水晶桥。bàn shì yī tiáo qióng yù dài,hé chéng wǔ sè shuǐ jīng qiáo。

读虞美人草歌戏成

郑清之

心似合驩因恨结,眉如别柳为愁弯。xīn shì hé huān yīn hèn jié,méi rú bié liǔ wèi chóu wān。
樽前舞影风能偃,争奈当年力拔山。zūn qián wǔ yǐng fēng néng yǎn,zhēng nài dāng nián lì bá shān。

闻蝉

郑清之

人行沌口三程路,蝉作阳关第四声。rén xíng dùn kǒu sān chéng lù,chán zuò yáng guān dì sì shēng。
待到日夕蝉歇处,无端促织替渠鸣。dài dào rì xī chán xiē chù,wú duān cù zhī tì qú míng。

纪龙井上所见

郑清之

摇曳轻阴幂柳堤,坳塘日暖漾凫鹥。yáo yè qīng yīn mì liǔ dī,ào táng rì nuǎn yàng fú yī。
无端崖下鸣榔发,飞起一声过水西。wú duān yá xià míng láng fā,fēi qǐ yī shēng guò shuǐ xī。