古诗词

赠已讷二老轩

郑清之

吾闻墨者徒,设教本兼爱。wú wén mò zhě tú,shè jiào běn jiān ài。
释伽弘其源,方识宇宙大。shì gā hóng qí yuán,fāng shí yǔ zhòu dà。
河沙与宝塔,平等了无碍。hé shā yǔ bǎo tǎ,píng děng le wú ài。
夫何佛法衰,涉晋唐五代。fū hé fú fǎ shuāi,shè jìn táng wǔ dài。
祖师南北分,鼻孔争谲怪。zǔ shī nán běi fēn,bí kǒng zhēng jué guài。
传流各衣钵,纷纶辨宗派。chuán liú gè yī bō,fēn lún biàn zōng pài。
尔来三百年,涂辙日以隘。ěr lái sān bǎi nián,tú zhé rì yǐ ài。
教律复异门,禅机亦殊解。jiào lǜ fù yì mén,chán jī yì shū jiě。
订以大小乘,森若立矛介。dìng yǐ dà xiǎo chéng,sēn ruò lì máo jiè。
虎豹自狰狞,蛇龙相噬嘬。hǔ bào zì zhēng níng,shé lóng xiāng shì chuài。
驾空树金碧,尔汝别疆界。jià kōng shù jīn bì,ěr rǔ bié jiāng jiè。
蒲卢学抱子,嗣续植根蒂。pú lú xué bào zi,sì xù zhí gēn dì。
蜗争竞蛮触,夷乐骋兜佅。wō zhēng jìng mán chù,yí lè chěng dōu mài。
裘屦无贰颜,楚越隔肝肺。qiú jù wú èr yán,chǔ yuè gé gān fèi。
天韬苦羁束,心阱坚莫坏。tiān tāo kǔ jī shù,xīn jǐng jiān mò huài。
之人良可悲,贤愚固难概。zhī rén liáng kě bēi,xián yú gù nán gài。
谁知已讷公,粲粲发眉采。shuí zhī yǐ nè gōng,càn càn fā méi cǎi。
少年掺袂游,瓶锡遍湖海。shǎo nián càn mèi yóu,píng xī biàn hú hǎi。
是非不关耳,穷达付长嘅。shì fēi bù guān ěr,qióng dá fù zhǎng kǎi。
晚归耕石田,禾枯将种稗。wǎn guī gēng shí tián,hé kū jiāng zhǒng bài。
唯有旧家山,青眼终不改。wéi yǒu jiù jiā shān,qīng yǎn zhōng bù gǎi。
挂笠寄清樾,编茅客欠噫。guà lì jì qīng yuè,biān máo kè qiàn yī。
目之维摩室,而无天女在。mù zhī wéi mó shì,ér wú tiān nǚ zài。
谓是庞公居,似欠孔明拜。wèi shì páng gōng jū,shì qiàn kǒng míng bài。
强名曰二老,当索形骸外。qiáng míng yuē èr lǎo,dāng suǒ xíng hái wài。
泉石日幽雅,松竹森蔚荟。quán shí rì yōu yǎ,sōng zhú sēn wèi huì。
轩窗抱岩壑,胸次绝瑕颣。xuān chuāng bào yán hè,xiōng cì jué xiá lèi。
睡起听粥鱼,微云初霮䨴。shuì qǐ tīng zhōu yú,wēi yún chū dàn duì。
宴坐圆觉场,忘言默相对。yàn zuò yuán jué chǎng,wàng yán mò xiāng duì。
二老容于轩,须弥纳一芥。èr lǎo róng yú xuān,xū mí nà yī jiè。
舍轩求二老,怒风号大块。shě xuān qiú èr lǎo,nù fēng hào dà kuài。
轩以二老名,未免蛇足画。xuān yǐ èr lǎo míng,wèi miǎn shé zú huà。
请更以不二,免为轩所卖。qǐng gèng yǐ bù èr,miǎn wèi xuān suǒ mài。
我为说偈言,聊以赎诗债。wǒ wèi shuō jì yán,liáo yǐ shú shī zhài。
郑清之

郑清之

郑清之(1176—1251)南宋大臣。初名燮,字德源、文叔,别号安晚,庆元道鄞县(今浙江宁波)人。嘉泰二年进士及第。历官光禄大夫,左、右丞相,太傅,卫国公(齐国公)等。淳祐末年,元兵大举侵宋,郑清之进十龟元吉箴劝帝励精图治,未能实施,而后退仕隐居,諡忠定,著有《安晚集》六十卷。 郑清之的作品>>

猜您喜欢

晨兴散步

郑清之

晚岁知非蘧伯玉,前身作脱戒师兄。wǎn suì zhī fēi qú bó yù,qián shēn zuò tuō jiè shī xiōng。
青山不灼利名火,白发能销忿欲兵。qīng shān bù zhuó lì míng huǒ,bái fā néng xiāo fèn yù bīng。
境对虚空全体现,眼无拣择内心平。jìng duì xū kōng quán tǐ xiàn,yǎn wú jiǎn zé nèi xīn píng。
晓窗醒寂关何事,到枕清钟一两声。xiǎo chuāng xǐng jì guān hé shì,dào zhěn qīng zhōng yī liǎng shēng。

食后闲步

郑清之

乞得闲身入钓台,柳眉舒尽见桃腮。qǐ dé xián shēn rù diào tái,liǔ méi shū jǐn jiàn táo sāi。
山中历日花开落,物外交朋鹤去来。shān zhōng lì rì huā kāi luò,wù wài jiāo péng hè qù lái。
更展书窗延竹影,剩翻隙地长梅栽。gèng zhǎn shū chuāng yán zhú yǐng,shèng fān xì dì zhǎng méi zāi。
春寒无赖欺霜履,健倒应愁破绿苔。chūn hán wú lài qī shuāng lǚ,jiàn dào yīng chóu pò lǜ tái。

祈晴行西湖上呈馆中一二同官

郑清之

踏尽红尘挹翠峦,江湖清梦入雕鞍。tà jǐn hóng chén yì cuì luán,jiāng hú qīng mèng rù diāo ān。
蒙蒙薄雾浑疑雨,恻恻疏风不是寒。méng méng báo wù hún yí yǔ,cè cè shū fēng bù shì hán。
野菊频催花事早,老枫初试叶声乾。yě jú pín cuī huā shì zǎo,lǎo fēng chū shì yè shēng qián。
恰知病骨宜清景,恨不浮家学钓竿。qià zhī bìng gǔ yí qīng jǐng,hèn bù fú jiā xué diào gān。

祈晴行西湖上呈馆中一二同官

郑清之

晓色窥林半淡浓,乱鸦飞去水漫空。xiǎo sè kuī lín bàn dàn nóng,luàn yā fēi qù shuǐ màn kōng。
山横孤雾残霞外,秋在微云疏雨中。shān héng gū wù cán xiá wài,qiū zài wēi yún shū yǔ zhōng。
官事却能成胜赏,诗坛端可策新功。guān shì què néng chéng shèng shǎng,shī tán duān kě cè xīn gōng。
吴侬浪说西湖景,蓬观今逢苏长公。wú nóng làng shuō xī hú jǐng,péng guān jīn féng sū zhǎng gōng。

余识頔云岑已三十年晚居觉际又八载矣近因山行疑接谈麈偈语奉赠

郑清之

懒把无生话更参,月移梅影到枝南。lǎn bǎ wú shēng huà gèng cān,yuè yí méi yǐng dào zhī nán。
身心识破梦中蝶,头角老来春后蚕。shēn xīn shí pò mèng zhōng dié,tóu jiǎo lǎo lái chūn hòu cán。
笑斸野泉畦露菊,巧寻暖地圃霜柑。xiào zhǔ yě quán qí lù jú,qiǎo xún nuǎn dì pǔ shuāng gān。
蒲团睡足书遮眼,贝叶丛间会孔聃。pú tuán shuì zú shū zhē yǎn,bèi yè cóng jiān huì kǒng dān。

调云岑

郑清之

戏将鹖弁博缁衣,般若丛中剩作痴。xì jiāng hé biàn bó zī yī,bān ruò cóng zhōng shèng zuò chī。
鹅颈肯为罗隐笑,鸡林能辨乐天诗。é jǐng kěn wèi luó yǐn xiào,jī lín néng biàn lè tiān shī。
好从休处求安逸,莫向闲中觅住持。hǎo cóng xiū chù qiú ān yì,mò xiàng xián zhōng mì zhù chí。
觉际湖山最佳趣,藕花洲渚菊东篱。jué jì hú shān zuì jiā qù,ǒu huā zhōu zhǔ jú dōng lí。

余自东山往金峨住山戒师迎于中涂到上方泉石幽胜有心匠助天巧者因成数语以赠

郑清之

一奁鸣瀑写天绅,怪石鲸奔欲化鳞。yī lián míng pù xiě tiān shēn,guài shí jīng bēn yù huà lín。
灵隐飞来真相后,老坡重证戒师身。líng yǐn fēi lái zhēn xiāng hòu,lǎo pō zhòng zhèng jiè shī shēn。
居山活计今成趣,造物工夫总待人。jū shān huó jì jīn chéng qù,zào wù gōng fū zǒng dài rén。
自喜爱闲逢胜绝,杖藜端不负残春。zì xǐ ài xián féng shèng jué,zhàng lí duān bù fù cán chūn。

上清宫其二

郑清之

上清山腹正便便,剩纳风光似辋川。shàng qīng shān fù zhèng biàn biàn,shèng nà fēng guāng shì wǎng chuān。
晓雨洗开新绿岸,晚霞蘸出嫩红天。xiǎo yǔ xǐ kāi xīn lǜ àn,wǎn xiá zhàn chū nèn hóng tiān。
鞭浮野竹数茎笋,叶俯秋荷几柄莲。biān fú yě zhú shù jīng sǔn,yè fǔ qiū hé jǐ bǐng lián。
不是西湖最佳景,更于何处著癯仙。bù shì xī hú zuì jiā jǐng,gèng yú hé chù zhù qú xiān。

净明院

郑清之

斋宿虚闲只净明,俗氛暂洗觉身轻。zhāi sù xū xián zhǐ jìng míng,sú fēn zàn xǐ jué shēn qīng。
半山云脚炊烟湿,一枕松声涧水鸣。bàn shān yún jiǎo chuī yān shī,yī zhěn sōng shēng jiàn shuǐ míng。
对语老禅真法器,译经新谛出僧檠。duì yǔ lǎo chán zhēn fǎ qì,yì jīng xīn dì chū sēng qíng。
归翻贝叶莲花颂,犹带招提月影清。guī fān bèi yè lián huā sòng,yóu dài zhāo tí yuè yǐng qīng。

题雪窦山妙高峰

郑清之

陆地芳洲拥翠翘,巨灵穿石滚云涛。lù dì fāng zhōu yōng cuì qiào,jù líng chuān shí gǔn yún tāo。
抟空苍凤欲飞舞,奔海玉龙争怒号。tuán kōng cāng fèng yù fēi wǔ,bēn hǎi yù lóng zhēng nù hào。
万象横陈坤轴富,一亭平挹月轮高。wàn xiàng héng chén kūn zhóu fù,yī tíng píng yì yuè lún gāo。
独醒未觉孤清景,笑酌寒泉读楚骚。dú xǐng wèi jué gū qīng jǐng,xiào zhuó hán quán dú chǔ sāo。

頔上人索春间诗轴以臂疼未能录去姑以偈语展限

郑清之

转盼湖山忽半年,春莺啼处起秋蝉。zhuǎn pàn hú shān hū bàn nián,chūn yīng tí chù qǐ qiū chán。
诗囊未倒真成债,道眼相看总是禅。shī náng wèi dào zhēn chéng zhài,dào yǎn xiāng kàn zǒng shì chán。
壮士不甘弓挂壁,病翁犹有笔如椽。zhuàng shì bù gān gōng guà bì,bìng wēng yóu yǒu bǐ rú chuán。
少须定赋茅斋约,恐掉头吟聒夜眠。shǎo xū dìng fù máo zhāi yuē,kǒng diào tóu yín guā yè mián。

还云岑鲁直诗

郑清之

蟠空健笔虎蛟腾,九折羊肠万马登。pán kōng jiàn bǐ hǔ jiāo téng,jiǔ zhé yáng cháng wàn mǎ dēng。
裁剸燠寒真见圣,牢笼泉石肯输僧。cái tuán yù hán zhēn jiàn shèng,láo lóng quán shí kěn shū sēng。
命意得了兔走穴,放字未安狐听冰。mìng yì dé le tù zǒu xué,fàng zì wèi ān hú tīng bīng。
句法当头飞棒喝,就渠言下辨三乘。jù fǎ dāng tóu fēi bàng hē,jiù qú yán xià biàn sān chéng。

寿留守

郑清之

皇朝诞节号乾明,此日亲贤间世生。huáng cháo dàn jié hào qián míng,cǐ rì qīn xián jiān shì shēng。
处贵从来如白屋,爱闲真定压专城。chù guì cóng lái rú bái wū,ài xián zhēn dìng yā zhuān chéng。
但知笃孝终身乐,不慕纡朱万事轻。dàn zhī dǔ xiào zhōng shēn lè,bù mù yū zhū wàn shì qīng。
黄阁功名知未晚,飞鸿心事亦冥冥。huáng gé gōng míng zhī wèi wǎn,fēi hóng xīn shì yì míng míng。

静极

郑清之

磨砖岂解成明镜,打坐如何作佛身。mó zhuān qǐ jiě chéng míng jìng,dǎ zuò rú hé zuò fú shēn。
静闹头头须认着,暑中冰冻雪中春。jìng nào tóu tóu xū rèn zhe,shǔ zhōng bīng dòng xuě zhōng chūn。

灯薪

郑清之

小草虚心不染尘,传灯会上屡焚身。xiǎo cǎo xū xīn bù rǎn chén,chuán dēng huì shàng lǚ fén shēn。
光明一点元无尽,谩结空花作好春。guāng míng yī diǎn yuán wú jǐn,mán jié kōng huā zuò hǎo chūn。