古诗词

妾薄命

郑清之

妾有一片心,奚啻金与石。qiè yǒu yī piàn xīn,xī chì jīn yǔ shí。
金石尚可磨,此心终不易。jīn shí shàng kě mó,cǐ xīn zhōng bù yì。
妾有金错刀,不买珠与翠。qiè yǒu jīn cuò dāo,bù mǎi zhū yǔ cuì。
一笑向尊前,愿买郎心醉。yī xiào xiàng zūn qián,yuàn mǎi láng xīn zuì。
娟娟桃李花,东风荡柔枝。juān juān táo lǐ huā,dōng fēng dàng róu zhī。
见郎郎弗顾,掩面啼春闺。jiàn láng láng fú gù,yǎn miàn tí chūn guī。
不关郎意恶,自悲妾命薄。bù guān láng yì è,zì bēi qiè mìng báo。
郑清之

郑清之

郑清之(1176—1251)南宋大臣。初名燮,字德源、文叔,别号安晚,庆元道鄞县(今浙江宁波)人。嘉泰二年进士及第。历官光禄大夫,左、右丞相,太傅,卫国公(齐国公)等。淳祐末年,元兵大举侵宋,郑清之进十龟元吉箴劝帝励精图治,未能实施,而后退仕隐居,諡忠定,著有《安晚集》六十卷。 郑清之的作品>>

猜您喜欢

八月初五梦桃杏枝上皆小蕊顷刻间一花先开既而次第皆拆色殊红鲜可爱梦中为赋一诗觉但记其第二句戏足成之

郑清之

天孙红锦浅深裁,为惜芳苞未肯开。tiān sūn hóng jǐn qiǎn shēn cái,wèi xī fāng bāo wèi kěn kāi。
争奈东风披拂甚,枝头次第吐香腮。zhēng nài dōng fēng pī fú shén,zhī tóu cì dì tǔ xiāng sāi。

八月上弦夕

郑清之

轻风熨贴晚云开,为放中秋半月来。qīng fēng yùn tiē wǎn yún kāi,wèi fàng zhōng qiū bàn yuè lái。
待得月圆多值雨,不如今夕共樽罍。dài dé yuè yuán duō zhí yǔ,bù rú jīn xī gòng zūn léi。

觉际闲坐纪所见

郑清之

蛛网雨中时恤纬,蜂屯衙后自婴城。zhū wǎng yǔ zhōng shí xù wěi,fēng tún yá hòu zì yīng chéng。
竹根得土笋争长,纸隙受风窗善鸣。zhú gēn dé tǔ sǔn zhēng zhǎng,zhǐ xì shòu fēng chuāng shàn míng。

督觉际植花

郑清之

桂后秋兰解出奇,幽香元不许春知。guì hòu qiū lán jiě chū qí,yōu xiāng yuán bù xǔ chūn zhī。
移根好向它山觅,承受风光到菊篱。yí gēn hǎo xiàng tā shān mì,chéng shòu fēng guāng dào jú lí。

督觉际植花

郑清之

兄弟梅矾是水仙,曝根向暖种宜先。xiōng dì méi fán shì shuǐ xiān,pù gēn xiàng nuǎn zhǒng yí xiān。
银台金盏惟须酒,不可无渠对雪天。yín tái jīn zhǎn wéi xū jiǔ,bù kě wú qú duì xuě tiān。

雪窗董寺丞将指平谳安晚来访因举似偃溪为下一则语

郑清之

佛法方当恶剧时,偃溪笑里袖钳锤。fú fǎ fāng dāng è jù shí,yǎn xī xiào lǐ xiù qián chuí。
不教管领千云衲,打彻头关更问谁。bù jiào guǎn lǐng qiān yún nà,dǎ chè tóu guān gèng wèn shuí。

和赵从道赋菜畦春富贵

郑清之

多生菜气粥鱼僧,味菜还如好色登。duō shēng cài qì zhōu yú sēng,wèi cài hái rú hǎo sè dēng。
戏学挑根和露煮,正堪摘稻配香蒸。xì xué tiāo gēn hé lù zhǔ,zhèng kān zhāi dào pèi xiāng zhēng。

和赵从道赋菜畦春富贵

郑清之

芝田不减商山乐,蔬食谁言孔色矜。zhī tián bù jiǎn shāng shān lè,shū shí shuí yán kǒng sè jīn。
蒲笋只应维蔌美,镂钖何必羡韩膺。pú sǔn zhǐ yīng wéi sù měi,lòu yáng hé bì xiàn hán yīng。

题偃溪闻长老尧民击壤图

郑清之

炊烟万井着僧居,人在康衢画不如。chuī yān wàn jǐng zhe sēng jū,rén zài kāng qú huà bù rú。
寄语偃溪崖淡墨,图中添我一柴车。jì yǔ yǎn xī yá dàn mò,tú zhōng tiān wǒ yī chái chē。

乙巳三月出湖口占其一

郑清之

几朝花片落书奁,未信春光已属厌。jǐ cháo huā piàn luò shū lián,wèi xìn chūn guāng yǐ shǔ yàn。
猛省清明今日是,家家青柳压朱檐。měng shěng qīng míng jīn rì shì,jiā jiā qīng liǔ yā zhū yán。

旌德观其三

郑清之

半生东甬数间屋,一日西湖十首诗。bàn shēng dōng yǒng shù jiān wū,yī rì xī hú shí shǒu shī。
回首风光少年客,春山拥翠作蛾眉。huí shǒu fēng guāng shǎo nián kè,chūn shān yōng cuì zuò é méi。

赐第登楼其二

郑清之

桃李漫山不是春,纷纷蜂蝶趁游人。táo lǐ màn shān bù shì chūn,fēn fēn fēng dié chèn yóu rén。
梅花已带春归了,分付垂杨浥露尘。méi huā yǐ dài chūn guī le,fēn fù chuí yáng yì lù chén。

赐第登楼其二

郑清之

病思归心走兔迒,自嗤幻境未渠忘。bìng sī guī xīn zǒu tù háng,zì chī huàn jìng wèi qú wàng。
并州便作咸阳看,设若桑干亦故乡。bìng zhōu biàn zuò xián yáng kàn,shè ruò sāng gàn yì gù xiāng。

观王导传作

郑清之

江东老子惠之和,九锡牛车愠蔡婆。jiāng dōng lǎo zi huì zhī hé,jiǔ xī niú chē yùn cài pó。
不杀伯仁君信否,澹然推分意如何。bù shā bó rén jūn xìn fǒu,dàn rán tuī fēn yì rú hé。

观史有感

郑清之

家令身危侯国计,洛阳谗摈涕流书。jiā lìng shēn wēi hóu guó jì,luò yáng chán bìn tì liú shū。
都门祖帐何功德,千古徽名说二疏。dōu mén zǔ zhàng hé gōng dé,qiān gǔ huī míng shuō èr shū。