古诗词

扇子诗

李石

海鸟已飞空自苦,池鱼虽美可长欺。hǎi niǎo yǐ fēi kōng zì kǔ,chí yú suī měi kě zhǎng qī。
白君须发知多少,是我山斋睡熟时。bái jūn xū fā zhī duō shǎo,shì wǒ shān zhāi shuì shú shí。

李石

宋资州资阳人,字知几,号方舟。高宗绍兴二十一年进士。孝宗乾道中,以荐任太学博士。因直言径行,不附权贵,出主石室。蜀人从学者如云,闽越之士亦万里而往,刻石题诸生名者几千人。后为成都倅。时作山水小笔,风调远俗。卒年七十余。有《方舟易说》、《方舟集》、《续博物志》等。 李石的作品>>

猜您喜欢

扇子诗

李石

亲见庐山面目来,翻经台上月轮开。qīn jiàn lú shān miàn mù lái,fān jīng tái shàng yuè lún kāi。
山间长物浑无用,多斫云根入蜀栽。shān jiān zhǎng wù hún wú yòng,duō zhuó yún gēn rù shǔ zāi。

扇子诗

李石

素缣咫尺十分圆,淡墨浓阴画手传。sù jiān zhǐ chǐ shí fēn yuán,dàn mò nóng yīn huà shǒu chuán。
惟恐动摇天地窄,只应掌上握山川。wéi kǒng dòng yáo tiān dì zhǎi,zhǐ yīng zhǎng shàng wò shān chuān。

扇子诗

李石

?艚市中渔者渔,茅屋岸上居人居。tóng cáo shì zhōng yú zhě yú,máo wū àn shàng jū rén jū。
阳坡细草马随鹿,烟水静花鸥趁鱼。yáng pō xì cǎo mǎ suí lù,yān shuǐ jìng huā ōu chèn yú。

扇子诗

李石

袅袅腰肢翠拂眉,河东柳家娇女儿。niǎo niǎo yāo zhī cuì fú méi,hé dōng liǔ jiā jiāo nǚ ér。
江南烟雨楼百尺,楼上何人题好诗。jiāng nán yān yǔ lóu bǎi chǐ,lóu shàng hé rén tí hǎo shī。

扇子诗

李石

黄金坐拥佛衣红,风动荷花香动风。huáng jīn zuò yōng fú yī hóng,fēng dòng hé huā xiāng dòng fēng。
鼻观浮香谁领会,嫦娥夜泊水晶宫。bí guān fú xiāng shuí lǐng huì,cháng é yè pō shuǐ jīng gōng。

扇子诗

李石

芙蓉香泛白蘋洲,杨柳吹花玉雪浮。fú róng xiāng fàn bái píng zhōu,yáng liǔ chuī huā yù xuě fú。
且喜两边无一事,五更鼓角月当楼。qiě xǐ liǎng biān wú yī shì,wǔ gèng gǔ jiǎo yuè dāng lóu。

扇子诗

李石

花自为王橘自奴,便应次第问东湖。huā zì wèi wáng jú zì nú,biàn yīng cì dì wèn dōng hú。
芳菲未碍沧浪色,照水吟诗镊白须。fāng fēi wèi ài cāng làng sè,zhào shuǐ yín shī niè bái xū。

扇子诗

李石

上头圆盖下方盘,中夹痴憨白肉圆。shàng tóu yuán gài xià fāng pán,zhōng jiā chī hān bái ròu yuán。
九窍八骸浑不识,更来底处觅心安。jiǔ qiào bā hái hún bù shí,gèng lái dǐ chù mì xīn ān。

扇子诗

李石

谁将弱水隔蓬莱,对酒思君眼倦开。shuí jiāng ruò shuǐ gé péng lái,duì jiǔ sī jūn yǎn juàn kāi。
醉梦只堪逢故旧,五更酒醒却归来。zuì mèng zhǐ kān féng gù jiù,wǔ gèng jiǔ xǐng què guī lái。

扇子诗

李石

爱他国色艳倾城,老衲心城百万兵。ài tā guó sè yàn qīng chéng,lǎo nà xīn chéng bǎi wàn bīng。
便使有情何足动,幻花况是本无情。biàn shǐ yǒu qíng hé zú dòng,huàn huā kuàng shì běn wú qíng。

扇子诗

李石

未容谷雨泪胭脂,且趁晴风小小吹。wèi róng gǔ yǔ lèi yān zhī,qiě chèn qíng fēng xiǎo xiǎo chuī。
镜里日高酣睡起,也须瘦了一分肌。jìng lǐ rì gāo hān shuì qǐ,yě xū shòu le yī fēn jī。

扇子诗

李石

先生种柳懒低头,肮脏门前也可羞。xiān shēng zhǒng liǔ lǎn dī tóu,āng zàng mén qián yě kě xiū。
莫向东风弄霜雪,且随风势衮成毬。mò xiàng dōng fēng nòng shuāng xuě,qiě suí fēng shì gǔn chéng qiú。

扇子诗

李石

本来骑鹤上扬州,不学老君夸白头。běn lái qí hè shàng yáng zhōu,bù xué lǎo jūn kuā bái tóu。
丈夫要活三百岁,独在中书二十秋。zhàng fū yào huó sān bǎi suì,dú zài zhōng shū èr shí qiū。

扇子诗

李石

只教人喜莫教嗔,此是天公最至仁。zhǐ jiào rén xǐ mò jiào chēn,cǐ shì tiān gōng zuì zhì rén。
吹落吹开俱有意,闲花野草漫争春。chuī luò chuī kāi jù yǒu yì,xián huā yě cǎo màn zhēng chūn。

扇子诗

李石

变将冬暖作春寒,叶上霜痕苦未干。biàn jiāng dōng nuǎn zuò chūn hán,yè shàng shuāng hén kǔ wèi gàn。
菜甲麦苗须少待,扶轮何日上长安。cài jiǎ mài miáo xū shǎo dài,fú lún hé rì shàng zhǎng ān。