古诗词

礼殿圣贤图

李石

成都名画窟,所至妙宫墙。chéng dōu míng huà kū,suǒ zhì miào gōng qiáng。
风流五代馀,轨躅参隋唐。fēng liú wǔ dài yú,guǐ zhú cān suí táng。
其间礼殿晋画为鼻祖,未数后来鸿雁行。qí jiān lǐ diàn jìn huà wèi bí zǔ,wèi shù hòu lái hóng yàn xíng。
画者果谁欤,或云名收人姓张。huà zhě guǒ shuí yú,huò yún míng shōu rén xìng zhāng。
右军问蜀守,墨帖求缣缃。yòu jūn wèn shǔ shǒu,mò tiē qiú jiān xiāng。
乃知前辈人,不爱时世妆。nǎi zhī qián bèi rén,bù ài shí shì zhuāng。
范琼杜措李怀衮,仙荒佛怪驱喝雷电笔意窥渺茫。fàn qióng dù cuò lǐ huái gǔn,xiān huāng fú guài qū hē léi diàn bǐ yì kuī miǎo máng。
不若收所画,上自皮羽之服下至垂衣裳。bù ruò shōu suǒ huà,shàng zì pí yǔ zhī fú xià zhì chuí yī shang。
盘古众支派,帝霸皇与王。pán gǔ zhòng zhī pài,dì bà huáng yǔ wáng。
君臣分圣贤,有如虎豹龙凤殊文章。jūn chén fēn shèng xián,yǒu rú hǔ bào lóng fèng shū wén zhāng。
视之若有见,日月星象空中垂耿光。shì zhī ruò yǒu jiàn,rì yuè xīng xiàng kōng zhōng chuí gěng guāng。
听之如有闻,衔牙玉佩鸣以锵。tīng zhī rú yǒu wén,xián yá yù pèi míng yǐ qiāng。
三古以降历今世,视听所感犹一堂。sān gǔ yǐ jiàng lì jīn shì,shì tīng suǒ gǎn yóu yī táng。
乃知此画自神品,碌碌馀子非所望。nǎi zhī cǐ huà zì shén pǐn,lù lù yú zi fēi suǒ wàng。
吾道久已屈,二氏争颉颃。wú dào jiǔ yǐ qū,èr shì zhēng jié háng。
岂唯牧也见绌馀子下,而有公议老我双鬓苍。qǐ wéi mù yě jiàn chù yú zi xià,ér yǒu gōng yì lǎo wǒ shuāng bìn cāng。

李石

宋资州资阳人,字知几,号方舟。高宗绍兴二十一年进士。孝宗乾道中,以荐任太学博士。因直言径行,不附权贵,出主石室。蜀人从学者如云,闽越之士亦万里而往,刻石题诸生名者几千人。后为成都倅。时作山水小笔,风调远俗。卒年七十余。有《方舟易说》、《方舟集》、《续博物志》等。 李石的作品>>

猜您喜欢

扇子诗

李石

功德海中游戏,菩提树下清凉。gōng dé hǎi zhōng yóu xì,pú tí shù xià qīng liáng。
只有登山一醉,啸声分付孙郎。zhǐ yǒu dēng shān yī zuì,xiào shēng fēn fù sūn láng。

扇子诗

李石

竹影千林一族,此中孝子门家。zhú yǐng qiān lín yī zú,cǐ zhōng xiào zi mén jiā。
释老曾经抱送,诗书便是生涯。shì lǎo céng jīng bào sòng,shī shū biàn shì shēng yá。

扇子诗

李石

三召三逐去之,老眼已不识路。sān zhào sān zhú qù zhī,lǎo yǎn yǐ bù shí lù。
偶然得个渔家,此是桃溪西渡。ǒu rán dé gè yú jiā,cǐ shì táo xī xī dù。

扇子诗

李石

先睡也须先觉,多文也须多学。xiān shuì yě xū xiān jué,duō wén yě xū duō xué。
如此没量大人,不知可畏可藐。rú cǐ méi liàng dà rén,bù zhī kě wèi kě miǎo。

扇子诗

李石

达摩一字无法,惠子五车著书。dá mó yī zì wú fǎ,huì zi wǔ chē zhù shū。
透关九重见虎,离钩三寸求鱼。tòu guān jiǔ zhòng jiàn hǔ,lí gōu sān cùn qiú yú。