古诗词

澹山岩

沈辽

昔造阳羡二洞天,我生已当谢人间。xī zào yáng xiàn èr dòng tiān,wǒ shēng yǐ dāng xiè rén jiān。
尔来投裔亦无事,澹山岩下欣跻攀。ěr lái tóu yì yì wú shì,dàn shān yán xià xīn jī pān。
群峰驾肩来,江水会前湾。qún fēng jià jiān lái,jiāng shuǐ huì qián wān。
灵气绦洞口,夐如宝陁山。líng qì tāo dòng kǒu,xiòng rú bǎo tuó shān。
辇道转西升,斗入初无艰。niǎn dào zhuǎn xī shēng,dòu rù chū wú jiān。
翡翠凿穹庐,略与天相弯。fěi cuì záo qióng lú,lüè yǔ tiān xiāng wān。
宽广容万席,清润非人寰。kuān guǎng róng wàn xí,qīng rùn fēi rén huán。
东南豁阳明,仰视如含环。dōng nán huō yáng míng,yǎng shì rú hán huán。
青萝傅乔木,亦有败叶黫。qīng luó fù qiáo mù,yì yǒu bài yè yān。
造化遗玉像,其人清且闲。zào huà yí yù xiàng,qí rén qīng qiě xián。
巧工或可为,谁能陟巅颜。qiǎo gōng huò kě wèi,shuí néng zhì diān yán。
秦时隐君去成仙,空留石床水云般。qín shí yǐn jūn qù chéng xiān,kōng liú shí chuáng shuǐ yún bān。
药炉不复九霞覆,唯馀渥赭繁茅菅。yào lú bù fù jiǔ xiá fù,wéi yú wò zhě fán máo jiān。
至行禅师化巨蟒,好事太守驱群顽。zhì xíng chán shī huà jù mǎng,hǎo shì tài shǒu qū qún wán。
崇坛峭罅皆可蹑,三穴旁出门无关。chóng tán qiào xià jiē kě niè,sān xué páng chū mén wú guān。
壁间玉乳化为石,何术可煮完衰孱。bì jiān yù rǔ huà wèi shí,hé shù kě zhǔ wán shuāi càn。
恨无仙骨空盘桓,欲留未可终当还。hèn wú xiān gǔ kōng pán huán,yù liú wèi kě zhōng dāng hái。
仆夫告余趣归驭,落日西下云斑斑。pū fū gào yú qù guī yù,luò rì xī xià yún bān bān。
沈辽

沈辽

宋杭州钱塘人,字睿达。沈遘弟。好学尚友,趣操高爽,不喜进取。用兄任监寿州酒税。神宗熙宁初,为审官西院主簿,监明州市舶司及杭州军资库。初受知于王安石,及安石当国,日益见疏。摄华亭县,以嫌夺官流永州,徙池州,流连江湖间数年,益偃蹇傲世。筑室齐山名云巢。与兄遘、从叔沈括称沈氏三先生。文章雄奇峭丽,尤长于诗。有《云巢编》。 沈辽的作品>>

猜您喜欢

怨思

沈辽

幽人有幽怨,其意岂为秋。yōu rén yǒu yōu yuàn,qí yì qǐ wèi qiū。
西风多感伤,乃尔增百忧。xī fēng duō gǎn shāng,nǎi ěr zēng bǎi yōu。
辗转长夜枕,徘徊千尺楼。niǎn zhuǎn zhǎng yè zhěn,pái huái qiān chǐ lóu。
浮生能几时,年华亦易遒。fú shēng néng jǐ shí,nián huá yì yì qiú。
傥非拳拳志,谅复何所求。tǎng fēi quán quán zhì,liàng fù hé suǒ qiú。
天道或难平,此理可信不。tiān dào huò nán píng,cǐ lǐ kě xìn bù。

送行

沈辽

昔我来东州,送客满江郭。xī wǒ lái dōng zhōu,sòng kè mǎn jiāng guō。
挥涕望井闾,秋怀寄杯酌。huī tì wàng jǐng lǘ,qiū huái jì bēi zhuó。
泛然千里外,秋来意非薄。fàn rán qiān lǐ wài,qiū lái yì fēi báo。
客舍冷潇骚,那复事饰雘。kè shě lěng xiāo sāo,nà fù shì shì wò。
游宦非我怀,俯仰令人怍。yóu huàn fēi wǒ huái,fǔ yǎng lìng rén zuò。
何事脱身去,馀生老丘壑。hé shì tuō shēn qù,yú shēng lǎo qiū hè。
亲朋永相过,焉能事官爵。qīn péng yǒng xiāng guò,yān néng shì guān jué。

圆明师为余鼓琴作昭君操因感其意辞以赠之

沈辽

王昭君,汉宫女。wáng zhāo jūn,hàn gōng nǚ。
生如桃李花,皖皖托朝露。shēng rú táo lǐ huā,wǎn wǎn tuō cháo lù。
不向春风荣,摧折在泥土。bù xiàng chūn fēng róng,cuī zhé zài ní tǔ。
耻将黄金市颜色,空得君王一回顾。chǐ jiāng huáng jīn shì yán sè,kōng dé jūn wáng yī huí gù。
黄门扶我上车去,遥望汉宫隔烟雾。huáng mén fú wǒ shàng chē qù,yáo wàng hàn gōng gé yān wù。
十年帘下学画眉,不知还被蛾眉误。shí nián lián xià xué huà méi,bù zhī hái bèi é méi wù。
中间悲怨或易忘,如今羁愁那可谕。zhōng jiān bēi yuàn huò yì wàng,rú jīn jī chóu nà kě yù。
梦中时复作歌舞,满目异类谁与语。mèng zhōng shí fù zuò gē wǔ,mǎn mù yì lèi shuí yǔ yǔ。
胡风日夜惊吹沙,不知春来复秋去。hú fēng rì yè jīng chuī shā,bù zhī chūn lái fù qiū qù。
一生此恨终难言,独自援琴传作谱。yī shēng cǐ hèn zhōng nán yán,dú zì yuán qín chuán zuò pǔ。
传作谱,一曲未终泪如雨。chuán zuò pǔ,yī qū wèi zhōng lèi rú yǔ。
我来都城下,黄尘厌羁旅。wǒ lái dōu chéng xià,huáng chén yàn jī lǚ。
道人为我试一弹,使我超然为怀古。dào rén wèi wǒ shì yī dàn,shǐ wǒ chāo rán wèi huái gǔ。

以沉香拄杖奉寄总老戏呈句偈

沈辽

七尺潜虬出海污,久同病士御三车。qī chǐ qián qiú chū hǎi wū,jiǔ tóng bìng shì yù sān chē。
旃檀雕断终非相,薝卜芬芳漫散花。zhān tán diāo duàn zhōng fēi xiāng,zhān bo fēn fāng màn sàn huā。
绝是离非参妙用,穿云涉水伴生涯。jué shì lí fēi cān miào yòng,chuān yún shè shuǐ bàn shēng yá。
东林大士还知否,止此无言是作家。dōng lín dà shì hái zhī fǒu,zhǐ cǐ wú yán shì zuò jiā。