古诗词

夜雨

郑樵

夜雨潇潇至,天寒拥敝裘。yè yǔ xiāo xiāo zhì,tiān hán yōng bì qiú。
空床听幻响,独咏解深忧。kōng chuáng tīng huàn xiǎng,dú yǒng jiě shēn yōu。
次第园蔬润,参差渔火幽。cì dì yuán shū rùn,cān chà yú huǒ yōu。
长江风浪息,何日放舟游。zhǎng jiāng fēng làng xī,hé rì fàng zhōu yóu。
郑樵

郑樵

郑樵(1104年4月26日—1162年4月26日),字渔仲,南宋兴化军莆田(福建莆田)人,世称夹漈先生,中国宋代史学家、目录学家。郑樵生于北宋崇宁三年三月三十日(1104年4月26日),一生不应科举,刻苦力学30年,立志读遍古今书,毕生从事学术研究,在经学、礼乐学、语言学、自然科学、文献学、史学等方面都取得了成就,卒于南宋绍兴三十二年三月七日(1162年4月26日)。郑樵著述有80余种,但大部分已佚亡,今存《通志》、《夹漈遗稿》、《尔雅注》、《诗辨妄》等遗文,其中《通志》堪称世界上最早的一部百科全书。 郑樵的作品>>

猜您喜欢

涤愫

郑樵

天命既倒悬,将身费椒糈。tiān mìng jì dào xuán,jiāng shēn fèi jiāo xǔ。
朝行畏日薄,暮行畏龃龉。cháo xíng wèi rì báo,mù xíng wèi jǔ yǔ。
娵娃虽见珍,众嫭心未许。jū wá suī jiàn zhēn,zhòng hù xīn wèi xǔ。
展转溷餔歠,敢俟庆云举。zhǎn zhuǎn hùn bù chuò,gǎn qí qìng yún jǔ。

涤愫

郑樵

孤凤落鹰巢,啼麟坠虎穴。gū fèng luò yīng cháo,tí lín zhuì hǔ xué。
未能脱蒙茸,安得出轩凸。wèi néng tuō méng rōng,ān dé chū xuān tū。
迢递空自倬,耀灵久已灭。tiáo dì kōng zì zhuō,yào líng jiǔ yǐ miè。
褆身入三门,黾勉成吾拙。tí shēn rù sān mén,mǐn miǎn chéng wú zhuō。

涤愫

郑樵

修身以为弓,矫思以为矢。xiū shēn yǐ wèi gōng,jiǎo sī yǐ wèi shǐ。
立义以为的,亦云善拟议。lì yì yǐ wèi de,yì yún shàn nǐ yì。
呜呼彼鸿渐,进德亦犹水。wū hū bǐ hóng jiàn,jìn dé yì yóu shuǐ。
我如驾其说,木舌畅所指。wǒ rú jià qí shuō,mù shé chàng suǒ zhǐ。

涤愫

郑樵

八荒有礼乐,涂民以耳目。bā huāng yǒu lǐ lè,tú mín yǐ ěr mù。
五政不得加,七赋不能育。wǔ zhèng bù dé jiā,qī fù bù néng yù。
古今贵天常,最厌彼婴犊。gǔ jīn guì tiān cháng,zuì yàn bǐ yīng dú。
嗟哉生不辰,沾顶滋觳觫。jiē zāi shēng bù chén,zhān dǐng zī hú sù。

涤愫

郑樵

潜天以不策,潜心以不手。qián tiān yǐ bù cè,qián xīn yǐ bù shǒu。
天人既和同,飞潜均不朽。tiān rén jì hé tóng,fēi qián jūn bù xiǔ。
吾生既病劳,未敢轻俯首。wú shēng jì bìng láo,wèi gǎn qīng fǔ shǒu。
久幽不改操,旦夕谋杯酒。jiǔ yōu bù gǎi cāo,dàn xī móu bēi jiǔ。
岷峨自沉冥,丘壑难为后。mín é zì chén míng,qiū hè nán wèi hòu。

涤愫

郑樵

德行尊颜闵,股肱卑萧曹。dé xíng zūn yán mǐn,gǔ gōng bēi xiāo cáo。
明哲知寝伏,文章亦弁髦。míng zhé zhī qǐn fú,wén zhāng yì biàn máo。
纵彼攀龙鳞,何如棹小舠。zòng bǐ pān lóng lín,hé rú zhào xiǎo dāo。
人生一世间,慎勿轻自豪。rén shēng yī shì jiān,shèn wù qīng zì háo。

涤愫

郑樵

贤者不饱食,何为仕与农。xián zhě bù bǎo shí,hé wèi shì yǔ nóng。
圣人不诡时,何为世所宗。shèng rén bù guǐ shí,hé wèi shì suǒ zōng。
显晦既有因,盛衰亦偶逢。xiǎn huì jì yǒu yīn,shèng shuāi yì ǒu féng。
先秋而后春,俄顷自雍容。xiān qiū ér hòu chūn,é qǐng zì yōng róng。

涤愫

郑樵

金革久不息,遐方徒惮指。jīn gé jiǔ bù xī,xiá fāng tú dàn zhǐ。
谁为民请命,皇天犹未喜。shuí wèi mín qǐng mìng,huáng tiān yóu wèi xǐ。
茂德自不绥,眷眷我梓里。mào dé zì bù suí,juàn juàn wǒ zǐ lǐ。
伤哉古王道,樵夫亦冷齿。shāng zāi gǔ wáng dào,qiáo fū yì lěng chǐ。

涤愫

郑樵

嗟余本固陋,湛身入花渚。jiē yú běn gù lòu,zhàn shēn rù huā zhǔ。
未制芙蓉裳,已习离骚语。wèi zhì fú róng shang,yǐ xí lí sāo yǔ。
绰约虽多姿,涕零何如雨。chuò yuē suī duō zī,tì líng hé rú yǔ。
季夏遭繁霜,天寒不可御。jì xià zāo fán shuāng,tiān hán bù kě yù。

夏日题王右丞冬山书屋图

郑樵

壁间飒飒松涛起,□□□□□冰冽。bì jiān sà sà sōng tāo qǐ,bīng liè。
呼灯始见王右丞,毫毛矜贵逞奇杰。hū dēng shǐ jiàn wáng yòu chéng,háo máo jīn guì chěng qí jié。
挥洒冬山书屋图,岩壑幽棂坐高哲。huī sǎ dōng shān shū wū tú,yán hè yōu líng zuò gāo zhé。
数笔萧瑟天貌寒,不尽枯枝不尽雪。shù bǐ xiāo sè tiān mào hán,bù jǐn kū zhī bù jǐn xuě。
高崖崛曲形凄肃,驱禽逐兽但松竹。gāo yá jué qū xíng qī sù,qū qín zhú shòu dàn sōng zhú。
傍有一水白于峰,千顷奔茫日难昱。bàng yǒu yī shuǐ bái yú fēng,qiān qǐng bēn máng rì nán yù。
绢外似觉风惨激,大江尽断船相逐。juàn wài shì jué fēng cǎn jī,dà jiāng jǐn duàn chuán xiāng zhú。
室中之人淡如菊,长年手携一卷读。shì zhōng zhī rén dàn rú jú,zhǎng nián shǒu xié yī juǎn dú。
窗外苍虬恣飞瀑,欲夺造化齐冷燠。chuāng wài cāng qiú zì fēi pù,yù duó zào huà qí lěng yù。
天下无几焦孝然,当世宁更有梅福。tiān xià wú jǐ jiāo xiào rán,dāng shì níng gèng yǒu méi fú。
苦吟抱膝此何人,乃肯萧条立炼谷。kǔ yín bào xī cǐ hé rén,nǎi kěn xiāo tiáo lì liàn gǔ。
古今书画技总微,贵有嵚崎生眼目。gǔ jīn shū huà jì zǒng wēi,guì yǒu qīn qí shēng yǎn mù。
我闻孙登居北山,隆冬披发以自覆。wǒ wén sūn dēng jū běi shān,lóng dōng pī fā yǐ zì fù。
又闻昔贤暑重裘,六月御车鄙王侯。yòu wén xī xián shǔ zhòng qiú,liù yuè yù chē bǐ wáng hóu。
二公气岸皆千里,朗月白霜胸际浮。èr gōng qì àn jiē qiān lǐ,lǎng yuè bái shuāng xiōng jì fú。
名士逆天天不怒,冬景能暖夏能秋。míng shì nì tiān tiān bù nù,dōng jǐng néng nuǎn xià néng qiū。
千载斯人不可致,我于画间得其意。qiān zài sī rén bù kě zhì,wǒ yú huà jiān dé qí yì。
揆向高飙远远至,笔光墨汁俱吐弃。kuí xiàng gāo biāo yuǎn yuǎn zhì,bǐ guāng mò zhī jù tǔ qì。
但悬此幅清吾心,千岩炎伏曦景炽,布褐推车我不避。dàn xuán cǐ fú qīng wú xīn,qiān yán yán fú xī jǐng chì,bù hè tuī chē wǒ bù bì。

吊采石渡头将军

郑樵

石头城下何纷纷,将军疋马气如云。shí tóu chéng xià hé fēn fēn,jiāng jūn pǐ mǎ qì rú yún。
金鼓死兮弓矢休,势失英雄不自由。jīn gǔ sǐ xī gōng shǐ xiū,shì shī yīng xióng bù zì yóu。
风淅淅兮月沉沉,荻花满岸江水深。fēng xī xī xī yuè chén chén,dí huā mǎn àn jiāng shuǐ shēn。
千年江水留明月,一片将军报国心。qiān nián jiāng shuǐ liú míng yuè,yī piàn jiāng jūn bào guó xīn。

采茶行

郑樵

春山晓露洗新碧,宿鸟倦飞啼石壁。chūn shān xiǎo lù xǐ xīn bì,sù niǎo juàn fēi tí shí bì。
手携桃杖歌行役,鸟道纡回惬所适。shǒu xié táo zhàng gē xíng yì,niǎo dào yū huí qiè suǒ shì。
千树朦胧半含白,峰峦高低如几席。qiān shù méng lóng bàn hán bái,fēng luán gāo dī rú jǐ xí。
我生偃蹇耽幽僻,拨草驱烟频蹑屐。wǒ shēng yǎn jiǎn dān yōu pì,bō cǎo qū yān pín niè jī。
采采前山慎所择,紫芽嫩绿敢轻掷。cǎi cǎi qián shān shèn suǒ zé,zǐ yá nèn lǜ gǎn qīng zhì。
龙团佳制自往昔,我今未酌神先怿。lóng tuán jiā zhì zì wǎng xī,wǒ jīn wèi zhuó shén xiān yì。
安得龟蒙地百尺,前种武夷后郑宅。ān dé guī méng dì bǎi chǐ,qián zhǒng wǔ yí hòu zhèng zhái。
逢春吸露枝润泽,大招二陆栖魂魄。féng chūn xī lù zhī rùn zé,dà zhāo èr lù qī hún pò。

秋水歌

郑樵

年年秋水崩江石,秋水年年连天碧。nián nián qiū shuǐ bēng jiāng shí,qiū shuǐ nián nián lián tiān bì。
山中草木尽号呼,江外鱼龙轻虚掷。shān zhōng cǎo mù jǐn hào hū,jiāng wài yú lóng qīng xū zhì。
既怜茅屋化飞蓬,又叹虾蟆共枕席。jì lián máo wū huà fēi péng,yòu tàn xiā má gòng zhěn xí。
人生变化不可知,且听秋风吹萝薜。rén shēng biàn huà bù kě zhī,qiě tīng qiū fēng chuī luó bì。

负耒歌

郑樵

烟冉冉兮雨纷纷,负耒耜兮出柴门。yān rǎn rǎn xī yǔ fēn fēn,fù lěi sì xī chū chái mén。
出柴门兮踏行云。chū chái mén xī tà xíng yún。
茫茫山色天未分,相率歌吟兮乐耕耘。máng máng shān sè tiān wèi fēn,xiāng lǜ gē yín xī lè gēng yún。

插秧歌

郑樵

漠漠兮水田,袅袅兮轻烟。mò mò xī shuǐ tián,niǎo niǎo xī qīng yān。
布谷啼兮人比肩,纵横兮陌阡。bù gǔ tí xī rén bǐ jiān,zòng héng xī mò qiān。
571234