古诗词

涧雨

郑樵

飘飘雨色乱,终日误闻声。piāo piāo yǔ sè luàn,zhōng rì wù wén shēng。
钓客呼持笠,牧童喜啜羹。diào kè hū chí lì,mù tóng xǐ chuài gēng。
轻香树下满,馀响谷中清。qīng xiāng shù xià mǎn,yú xiǎng gǔ zhōng qīng。
为谢登临者,枕流洗耳倾。wèi xiè dēng lín zhě,zhěn liú xǐ ěr qīng。
郑樵

郑樵

郑樵(1104年4月26日—1162年4月26日),字渔仲,南宋兴化军莆田(福建莆田)人,世称夹漈先生,中国宋代史学家、目录学家。郑樵生于北宋崇宁三年三月三十日(1104年4月26日),一生不应科举,刻苦力学30年,立志读遍古今书,毕生从事学术研究,在经学、礼乐学、语言学、自然科学、文献学、史学等方面都取得了成就,卒于南宋绍兴三十二年三月七日(1162年4月26日)。郑樵著述有80余种,但大部分已佚亡,今存《通志》、《夹漈遗稿》、《尔雅注》、《诗辨妄》等遗文,其中《通志》堪称世界上最早的一部百科全书。 郑樵的作品>>

猜您喜欢

题南山书堂

郑樵

一泓澄澈照人间,明月团团落古湾。yī hóng chéng chè zhào rén jiān,míng yuè tuán tuán luò gǔ wān。
不向奔流随浪击,独持高洁伴云闲。bù xiàng bēn liú suí làng jī,dú chí gāo jié bàn yún xián。
禅房夜静留清鉴,阆苑仙归坠碧环。chán fáng yè jìng liú qīng jiàn,láng yuàn xiān guī zhuì bì huán。
每到轩前心转逸,了无纤翳可相关。měi dào xuān qián xīn zhuǎn yì,le wú xiān yì kě xiāng guān。

送芹斋

郑樵

千载清风去不留,何人能伴赤松游。qiān zài qīng fēng qù bù liú,hé rén néng bàn chì sōng yóu。
乞骸直到骸归日,告老须临老尽头。qǐ hái zhí dào hái guī rì,gào lǎo xū lín lǎo jǐn tóu。
元亮园田何处有,向平昏嫁几时休。yuán liàng yuán tián hé chù yǒu,xiàng píng hūn jià jǐ shí xiū。
湖州别驾发深省,挂却朝冠便自由。hú zhōu bié jià fā shēn shěng,guà què cháo guān biàn zì yóu。

题溪东草堂

郑樵

春融天气露微微,药草葱芽脉脉肥。chūn róng tiān qì lù wēi wēi,yào cǎo cōng yá mài mài féi。
植竹旧竿从茂谢,栽桃新树忽芳菲。zhí zhú jiù gān cóng mào xiè,zāi táo xīn shù hū fāng fēi。
天寒堂上燃柴火,日暖溪东解虱衣。tiān hán táng shàng rán chái huǒ,rì nuǎn xī dōng jiě shī yī。
兴动便携樽到岭,人生真性莫教违。xīng dòng biàn xié zūn dào lǐng,rén shēng zhēn xìng mò jiào wéi。

过桃花洞田家留饮

郑樵

偶促沼渚过山家,灼灼桃花噪暮鸦。ǒu cù zhǎo zhǔ guò shān jiā,zhuó zhuó táo huā zào mù yā。
是处竹篱环草屋,人间鸡黍话桑麻。shì chù zhú lí huán cǎo wū,rén jiān jī shǔ huà sāng má。
抱琴静听涛声急,对酒闲观月色奢。bào qín jìng tīng tāo shēng jí,duì jiǔ xián guān yuè sè shē。
可笑南阳刘子骥,欲寻风土滞京华。kě xiào nán yáng liú zi jì,yù xún fēng tǔ zhì jīng huá。

建炎初秋不得北狩消息作

郑樵

昨夜西风到汉军,塞鸿不敢传殷勤。zuó yè xī fēng dào hàn jūn,sāi hóng bù gǎn chuán yīn qín。
几山衰草连天见,何处悲笳异地闻。jǐ shān shuāi cǎo lián tiān jiàn,hé chù bēi jiā yì dì wén。
犬马有心虽许国,草茅无路可酬君。quǎn mǎ yǒu xīn suī xǔ guó,cǎo máo wú lù kě chóu jūn。
微臣一缕申胥泪,不落秦庭落暮云。wēi chén yī lǚ shēn xū lèi,bù luò qín tíng luò mù yún。

福宁州蓝溪寺前蒙井

郑樵

静涵空碧色,泻自翠微巅。jìng hán kōng bì sè,xiè zì cuì wēi diān。
品题当第一,不让慧山泉。pǐn tí dāng dì yī,bù ràng huì shān quán。

昭君解

郑樵

巫山能雨亦能云,宫丽三千杳不闻。wū shān néng yǔ yì néng yún,gōng lì sān qiān yǎo bù wén。
延寿若为公道笔,后人谁识一昭君。yán shòu ruò wèi gōng dào bǐ,hòu rén shuí shí yī zhāo jūn。

灵龟潭

郑樵

泉心漱玉开心孔,山色挼蓝熨眼花。quán xīn shù yù kāi xīn kǒng,shān sè ruá lán yùn yǎn huā。
着手摩娑溪上石,他年来访汝为家。zhe shǒu mó suō xī shàng shí,tā nián lái fǎng rǔ wèi jiā。

北山岩

郑樵

西风曳曳片云闲,一夜寒泉卧北山。xī fēng yè yè piàn yún xián,yī yè hán quán wò běi shān。
倚杖岩头秋独望,稀疏烟垄是人间。yǐ zhàng yán tóu qiū dú wàng,xī shū yān lǒng shì rén jiān。

东山采药

郑樵

一掬金丹向晚风,山前草木尽龙宫。yī jū jīn dān xiàng wǎn fēng,shān qián cǎo mù jǐn lóng gōng。
诗书便是神仙味,更笑行冲问药笼。shī shū biàn shì shén xiān wèi,gèng xiào xíng chōng wèn yào lóng。

百丈山

郑樵

叠嶂联屏飞远近,风情物色有馀涯。dié zhàng lián píng fēi yuǎn jìn,fēng qíng wù sè yǒu yú yá。
回头四顾东西地,多少砺山壮帝家。huí tóu sì gù dōng xī dì,duō shǎo lì shān zhuàng dì jiā。

湘妃怨

郑樵

黄埃游辇毂,翳日冷旌旗。huáng āi yóu niǎn gǔ,yì rì lěng jīng qí。
龙去攀髯远,鸾孤对影微。lóng qù pān rán yuǎn,luán gū duì yǐng wēi。
魂沉江缥渺,泪染竹依稀。hún chén jiāng piāo miǎo,lèi rǎn zhú yī xī。
枯树空千载,寒松已十围。kū shù kōng qiān zài,hán sōng yǐ shí wéi。
芦花深月色,燐火剧萤飞。lú huā shēn yuè sè,lín huǒ jù yíng fēi。
横笛潇湘暮,哀猿何处归。héng dí xiāo xiāng mù,āi yuán hé chù guī。

昭君怨

郑樵

长谢椒房草,终为薄命身。zhǎng xiè jiāo fáng cǎo,zhōng wèi báo mìng shēn。
那教兰蕙质,翻与雪霜亲。nà jiào lán huì zhì,fān yǔ xuě shuāng qīn。
脸腻匀脂浅,妆残促恨颦。liǎn nì yún zhī qiǎn,zhuāng cán cù hèn pín。
故知关北夜,无分汉南春。gù zhī guān běi yè,wú fēn hàn nán chūn。
红泪残胡月,轻衣半洛尘。hóng lèi cán hú yuè,qīng yī bàn luò chén。
琵琶凄切语,愁杀路傍人。pí pá qī qiè yǔ,chóu shā lù bàng rén。

谷城山松隐岩

郑樵

青嶂回环画屏倚,晴窗倒入春湖水。qīng zhàng huí huán huà píng yǐ,qíng chuāng dào rù chūn hú shuǐ。
村村丛树绿于蓝,列列行人去如蚁。cūn cūn cóng shù lǜ yú lán,liè liè xíng rén qù rú yǐ。
新秧未插水田平,高低陇麦相纵横。xīn yāng wèi chā shuǐ tián píng,gāo dī lǒng mài xiāng zòng héng。
黄昏倦客忘归去,孤月亭亭云外生。huáng hūn juàn kè wàng guī qù,gū yuè tíng tíng yún wài shēng。

涤愫

郑樵

枳棘何榛榛,猿狖不敢下。zhǐ jí hé zhēn zhēn,yuán yòu bù gǎn xià。
芳苓何烨烨,雹霜不敢洒。fāng líng hé yè yè,báo shuāng bù gǎn sǎ。
骅骝驰曲艰,举足难宽假。huá liú chí qū jiān,jǔ zú nán kuān jiǎ。
所以古之人,犁锄聊自把。suǒ yǐ gǔ zhī rén,lí chú liáo zì bǎ。
571234