古诗词

和子瞻三游南山九首仙游潭五首

苏辙

扶风贵公子,早岁伴山家。fú fēng guì gōng zi,zǎo suì bàn shān jiā。
吹笛堕秋叶,读书随晓鸦。chuī dí duò qiū yè,dú shū suí xiǎo yā。
业成心自叛,学苦我长嗟。yè chéng xīn zì pàn,xué kǔ wǒ zhǎng jiē。
石室非人住,穷山雪似沙。shí shì fēi rén zhù,qióng shān xuě shì shā。
苏辙

苏辙

苏辙(1039—1112年),字子由,汉族,眉州眉山(今属四川)人。嘉祐二年(1057)与其兄苏轼同登进士科。神宗朝,为制置三司条例司属官。因反对王安石变法,出为河南推官。哲宗时,召为秘书省校书郎。元祐元年为右司谏,历官御史中丞、尚书右丞、门下侍郎因事忤哲宗及元丰诸臣,出知汝州,贬筠州、再谪雷州安置,移循州。徽宗立,徙永州、岳州复太中大夫,又降居许州,致仕。自号颍滨遗老。卒,谥文定。唐宋八大家之一,与父洵、兄轼齐名,合称三苏。 苏辙的作品>>

猜您喜欢

正月十六日

苏辙

上元已过欲收灯,城郭游人一倍增。shàng yuán yǐ guò yù shōu dēng,chéng guō yóu rén yī bèi zēng。
陌上红尘霏似雾,云间明月冷如冰。mò shàng hóng chén fēi shì wù,yún jiān míng yuè lěng rú bīng。
谁言世上驱驰客,老作庵中寂定僧。shuí yán shì shàng qū chí kè,lǎo zuò ān zhōng jì dìng sēng。
漏水半消灯火冷,长空无滓色澄澄。lòu shuǐ bàn xiāo dēng huǒ lěng,zhǎng kōng wú zǐ sè chéng chéng。

七十三岁作

苏辙

一生有志恨无才,久尔萧萧白发催。yī shēng yǒu zhì hèn wú cái,jiǔ ěr xiāo xiāo bái fā cuī。
力学当年真自信,初心到此未应回。lì xué dāng nián zhēn zì xìn,chū xīn dào cǐ wèi yīng huí。
旧人化去浑无几,新障重生拨不开。jiù rén huà qù hún wú jǐ,xīn zhàng zhòng shēng bō bù kāi。
七十三年还住否,获麟后事转难裁。qī shí sān nián hái zhù fǒu,huò lín hòu shì zhuǎn nán cái。

春旱弥月郡人取水邢山二月五日水入城而雨

苏辙

春旱时闻孽火然,邢山龙老不安眠。chūn hàn shí wén niè huǒ rán,xíng shān lóng lǎo bù ān mián。
麦生三寸未覆垄,雨过一犁初及泉。mài shēng sān cùn wèi fù lǒng,yǔ guò yī lí chū jí quán。
深愧贫民饥欲死,可怜肉食坐称贤。shēn kuì pín mín jī yù sǐ,kě lián ròu shí zuò chēng xián。
南斋遗老知尤幸,汤饼黄齑又一年。nán zhāi yí lǎo zhī yóu xìng,tāng bǐng huáng jī yòu yī nián。

食樱笋二首

苏辙

一旱经春草木焦,朱樱结子独盈条。yī hàn jīng chūn cǎo mù jiāo,zhū yīng jié zi dú yíng tiáo。
盘中宛转明珠滑,舌上逡巡绛雪消。pán zhōng wǎn zhuǎn míng zhū huá,shé shàng qūn xún jiàng xuě xiāo。
仰嗫佳人露犹湿,偷衔啼鸟语尤娇。yǎng niè jiā rén lù yóu shī,tōu xián tí niǎo yǔ yóu jiāo。
南方荔子争先后,羞见炎风六月烧。nán fāng lì zi zhēng xiān hòu,xiū jiàn yán fēng liù yuè shāo。

食樱笋二首

苏辙

林竹抽萌不忍挑,谁家盈束伴晨樵。lín zhú chōu méng bù rěn tiāo,shuí jiā yíng shù bàn chén qiáo。
箨龙似欲号无罪,食客安知惜后凋。tuò lóng shì yù hào wú zuì,shí kè ān zhī xī hòu diāo。
不愿盐梅调鼎味,姑从律吕应箫韶。bù yuàn yán méi diào dǐng wèi,gū cóng lǜ lǚ yīng xiāo sháo。
林间老死虽无用,一试冬深雪到腰。lín jiān lǎo sǐ suī wú yòng,yī shì dōng shēn xuě dào yāo。

食鸡头

苏辙

风开芡觜铁为须,斧斫沙磨旋付厨。fēng kāi qiàn zī tiě wèi xū,fǔ zhuó shā mó xuán fù chú。
细嚼兼收上池水,徐咽还成沧海珠。xì jué jiān shōu shàng chí shuǐ,xú yàn hái chéng cāng hǎi zhū。
佳客满堂须一斗,闲居赖我近平湖。jiā kè mǎn táng xū yī dòu,xián jū lài wǒ jìn píng hú。
多年不到会灵沼,气味宛然初不殊。duō nián bù dào huì líng zhǎo,qì wèi wǎn rán chū bù shū。

秋雨

苏辙

禾田已熟畏愁霖,积潦欲干泥尚深。hé tián yǐ shú wèi chóu lín,jī lǎo yù gàn ní shàng shēn。
一雨一凉秋向晚,似安似病老相侵。yī yǔ yī liáng qiū xiàng wǎn,shì ān shì bìng lǎo xiāng qīn。
人间有尽皆归物,世外无生赖有心。rén jiān yǒu jǐn jiē guī wù,shì wài wú shēng lài yǒu xīn。
要觅尘埃不到处,一灯相照夜愔愔。yào mì chén āi bù dào chù,yī dēng xiāng zhào yè yīn yīn。

曹郎子文赴山阳令

苏辙

囊空口众不堪闲,却喜平生得细论。náng kōng kǒu zhòng bù kān xián,què xǐ píng shēng dé xì lùn。
鹤发进封偿旧德,彩衣听讼勉平反。hè fā jìn fēng cháng jiù dé,cǎi yī tīng sòng miǎn píng fǎn。
楚风剽疾观新政,浙水萧条咏旧恩。chǔ fēng piāo jí guān xīn zhèng,zhè shuǐ xiāo tiáo yǒng jiù ēn。
记取老人临别语,茶瓢霜后早相存。jì qǔ lǎo rén lín bié yǔ,chá piáo shuāng hòu zǎo xiāng cún。

十月二十九日雪四首

苏辙

床头唧唧糟鸣瓮,夜半萧萧雪打窗。chuáng tóu jī jī zāo míng wèng,yè bàn xiāo xiāo xuě dǎ chuāng。
拥褐旋惊花著树,泼醅初喜酒盈缸。yōng hè xuán jīng huā zhù shù,pō pēi chū xǐ jiǔ yíng gāng。
邻翁晨乞米三斗,钓户暮留鱼一双。lín wēng chén qǐ mǐ sān dòu,diào hù mù liú yú yī shuāng。
自笑有无今粗足,遥怜逐客过重江。zì xiào yǒu wú jīn cū zú,yáo lián zhú kè guò zhòng jiāng。

十月二十九日雪四首

苏辙

龛灯照室久妨睡,雪气侵人不隔窗。kān dēng zhào shì jiǔ fáng shuì,xuě qì qīn rén bù gé chuāng。
枕上诗成那起草,槽头酒滴暗鸣缸。zhěn shàng shī chéng nà qǐ cǎo,cáo tóu jiǔ dī àn míng gāng。
远来狂客应回去,高卧幽人未有双。yuǎn lái kuáng kè yīng huí qù,gāo wò yōu rén wèi yǒu shuāng。
犹忆新滩泊船处,堆蓬积玉撼长江。yóu yì xīn tān pō chuán chù,duī péng jī yù hàn zhǎng jiāng。

十月二十九日雪四首

苏辙

幽居漫尔存三径,燕坐何妨应六窗。yōu jū màn ěr cún sān jìng,yàn zuò hé fáng yīng liù chuāng。
老忆旧书时展卷,病封药酒旋开缸。lǎo yì jiù shū shí zhǎn juǎn,bìng fēng yào jiǔ xuán kāi gāng。
小园摇落黄花尽,古桧飞鸣白鹤双。xiǎo yuán yáo luò huáng huā jǐn,gǔ guì fēi míng bái hè shuāng。
珍重老卢留种子,养生不复问王江。zhēn zhòng lǎo lú liú zhǒng zi,yǎng shēng bù fù wèn wáng jiāng。

十月二十九日雪四首

苏辙

鹞子一飞超涨海,蜂儿终日透晴窗。yào zi yī fēi chāo zhǎng hǎi,fēng ér zhōng rì tòu qíng chuāng。
心空莫著书千卷,客到长留酒半缸。xīn kōng mò zhù shū qiān juǎn,kè dào zhǎng liú jiǔ bàn gāng。
性命早知元有分,文章谁信旧无双。xìng mìng zǎo zhī yuán yǒu fēn,wén zhāng shuí xìn jiù wú shuāng。
何年结束寻归路,还看蟆颐下饮江。hé nián jié shù xún guī lù,hái kàn má yí xià yǐn jiāng。

冬日即事

苏辙

寒日初加一线长,腊醅添浸隔罗光。hán rì chū jiā yī xiàn zhǎng,là pēi tiān jìn gé luó guāng。
新年只愿多新酒,旧疾微令变旧方。xīn nián zhǐ yuàn duō xīn jiǔ,jiù jí wēi lìng biàn jiù fāng。
自昔杯棬元窄小,得闲筋力尚康强。zì xī bēi quān yuán zhǎi xiǎo,dé xián jīn lì shàng kāng qiáng。
买田种秫贫无计,自有人家为插秧。mǎi tián zhǒng shú pín wú jì,zì yǒu rén jiā wèi chā yāng。

冬至雪二首

苏辙

一气潜萌九地中,雪花微落四无风。yī qì qián méng jiǔ dì zhōng,xuě huā wēi luò sì wú fēng。
初阳便有回天力,宿瘴徐看卷地空。chū yáng biàn yǒu huí tiān lì,sù zhàng xú kàn juǎn dì kōng。
家酿再投犹恨薄,官酤多取定无功。jiā niàng zài tóu yóu hèn báo,guān gū duō qǔ dìng wú gōng。
时人浅陋终无益,径就天公借一丰。shí rén qiǎn lòu zhōng wú yì,jìng jiù tiān gōng jiè yī fēng。

冬至雪二首

苏辙

佳节萧条陋巷中,雪穿窗户有颜风。jiā jié xiāo tiáo lòu xiàng zhōng,xuě chuān chuāng hù yǒu yán fēng。
出迎过客知非病,归对先师喜屡空。chū yíng guò kè zhī fēi bìng,guī duì xiān shī xǐ lǚ kōng。
黍酝盈瓢终寡味,石薪烘灶信奇功。shǔ yùn yíng piáo zhōng guǎ wèi,shí xīn hōng zào xìn qí gōng。
颇嫌半夜欺毛褐,却喜年来麦定丰。pǒ xián bàn yè qī máo hè,què xǐ nián lái mài dìng fēng。