古诗词

用林侄韵赋雪

苏辙

密雪来何晚,穷冬候欲差。mì xuě lái hé wǎn,qióng dōng hòu yù chà。
投空落细米,布地净平沙。tóu kōng luò xì mǐ,bù dì jìng píng shā。
缭绕飞相著,重仍积暗加。liáo rào fēi xiāng zhù,zhòng réng jī àn jiā。
雨微花破碎,风细脚倾斜。yǔ wēi huā pò suì,fēng xì jiǎo qīng xié。
次第来如掺,冥蒙堕不哗。cì dì lái rú càn,míng méng duò bù huā。
燖鹅吹劲鞴,秀苇拂轻耞。xún é chuī jìn bèi,xiù wěi fú qīng jiā。
画字飘还没,团毬暖旋窊。huà zì piāo hái méi,tuán qiú nuǎn xuán wā。
出盐东海若,鍊石古皇娲。chū yán dōng hǎi ruò,liàn shí gǔ huáng wā。
翻簸腾归骑,纷飘集晚鸦。fān bǒ téng guī qí,fēn piāo jí wǎn yā。
庭梅辨红萼,垄麦覆黄芽。tíng méi biàn hóng è,lǒng mài fù huáng yá。
拨砌求新药,寻踪射伏䴥。bō qì qiú xīn yào,xún zōng shè fú jiā。
埋楼平尽脊,集树短留槎。mái lóu píng jǐn jí,jí shù duǎn liú chá。
乱下曾何择,平铺欲尽遮。luàn xià céng hé zé,píng pù yù jǐn zhē。
欺贫寒入褐,恼客重添车。qī pín hán rù hè,nǎo kè zhòng tiān chē。
积素聊成烛,烹甘强试茶。jī sù liáo chéng zhú,pēng gān qiáng shì chá。
病僧添晓钵,老令放晨衙。bìng sēng tiān xiǎo bō,lǎo lìng fàng chén yá。
融液曾何有,鲜明竟不奢。róng yè céng hé yǒu,xiān míng jìng bù shē。
积多还避井,化早发从畬。jī duō hái bì jǐng,huà zǎo fā cóng shē。
溜滴檐垂箸,行观径转蛇。liū dī yán chuí zhù,xíng guān jìng zhuǎn shé。
谁能相就醉,都市酒容赊。shuí néng xiāng jiù zuì,dōu shì jiǔ róng shē。
苏辙

苏辙

苏辙(1039—1112年),字子由,汉族,眉州眉山(今属四川)人。嘉祐二年(1057)与其兄苏轼同登进士科。神宗朝,为制置三司条例司属官。因反对王安石变法,出为河南推官。哲宗时,召为秘书省校书郎。元祐元年为右司谏,历官御史中丞、尚书右丞、门下侍郎因事忤哲宗及元丰诸臣,出知汝州,贬筠州、再谪雷州安置,移循州。徽宗立,徙永州、岳州复太中大夫,又降居许州,致仕。自号颍滨遗老。卒,谥文定。唐宋八大家之一,与父洵、兄轼齐名,合称三苏。 苏辙的作品>>

猜您喜欢

熙宁壬子八月于洛阳妙觉寺考试举人及还道出嵩少之间至许昌共得大小诗二十六首登封道中三绝

苏辙

飞仙不返周王子,重阜相连少室孙。fēi xiān bù fǎn zhōu wáng zi,zhòng fù xiāng lián shǎo shì sūn。
夜静笙声兼鹤下,回看惟有故山存。yè jìng shēng shēng jiān hè xià,huí kàn wéi yǒu gù shān cún。

熙宁壬子八月于洛阳妙觉寺考试举人及还道出嵩少之间至许昌共得大小诗二十六首登封道中三绝

苏辙

青山欲上疑无路,涧道相萦九十盘。qīng shān yù shàng yí wú lù,jiàn dào xiāng yíng jiǔ shí pán。
东望嵩高分草木,回瞻原隰涌波澜。dōng wàng sōng gāo fēn cǎo mù,huí zhān yuán xí yǒng bō lán。

熙宁壬子八月于洛阳妙觉寺考试举人及还道出嵩少之间至许昌共得大小诗二十六首登封道中三绝

苏辙

一径乔林下黄叶,三山翠壁绕禅居。yī jìng qiáo lín xià huáng yè,sān shān cuì bì rào chán jū。
共君将住还归去,欲问安心知已疏。gòng jūn jiāng zhù hái guī qù,yù wèn ān xīn zhī yǐ shū。

次韵子瞻登望海楼五绝

苏辙

山色潮声四面来,城中金碧烂成堆。shān sè cháo shēng sì miàn lái,chéng zhōng jīn bì làn chéng duī。
不愁门外严扃锁,终日凭栏未拟回。bù chóu mén wài yán jiōng suǒ,zhōng rì píng lán wèi nǐ huí。

次韵子瞻登望海楼五绝

苏辙

湖色苍苍日向斜,烟波万状不容夸。hú sè cāng cāng rì xiàng xié,yān bō wàn zhuàng bù róng kuā。
画船人去浮红叶,石径僧归蹑白蛇。huà chuán rén qù fú hóng yè,shí jìng sēng guī niè bái shé。

次韵子瞻登望海楼五绝

苏辙

楼观争高不计层,噰噰过雁自相应。lóu guān zhēng gāo bù jì céng,yōng yōng guò yàn zì xiāng yīng。
钱王旧业依稀在,岁久无人话废兴。qián wáng jiù yè yī xī zài,suì jiǔ wú rén huà fèi xīng。

次韵子瞻登望海楼五绝

苏辙

荷叶初干稻穗香,惊雷急雨送微凉。hé yè chū gàn dào suì xiāng,jīng léi jí yǔ sòng wēi liáng。
晚晴稍放秋山色,洗却浓妆作淡妆。wǎn qíng shāo fàng qiū shān sè,xǐ què nóng zhuāng zuò dàn zhuāng。

次韵子瞻登望海楼五绝

苏辙

白酒倾浆脍斫红,昼游未厌月明中。bái jiǔ qīng jiāng kuài zhuó hóng,zhòu yóu wèi yàn yuè míng zhōng。
楼高只办听歌鼓,不见游人转似蓬。lóu gāo zhǐ bàn tīng gē gǔ,bù jiàn yóu rén zhuǎn shì péng。

次韵子瞻山村五绝

苏辙

山行喜遇酒旗斜,无限桃花续杏花。shān xíng xǐ yù jiǔ qí xié,wú xiàn táo huā xù xìng huā。
与世浮沉真避世,将家漂荡似无家。yǔ shì fú chén zhēn bì shì,jiāng jiā piāo dàng shì wú jiā。

次韵子瞻山村五绝

苏辙

塍间白水细无声,日暖泥融草不生。chéng jiān bái shuǐ xì wú shēng,rì nuǎn ní róng cǎo bù shēng。
似恐田家忘帝力,多差使者出催耕。shì kǒng tián jiā wàng dì lì,duō chà shǐ zhě chū cuī gēng。

次韵子瞻山村五绝

苏辙

旋舂红稻始经镰,新煮黄鸡取次甜。xuán chōng hóng dào shǐ jīng lián,xīn zhǔ huáng jī qǔ cì tián。
无慕无营人自乐,莫将西子愧无盐。wú mù wú yíng rén zì lè,mò jiāng xī zi kuì wú yán。

次韵子瞻山村五绝

苏辙

升平事业苦匆匆,未信浮名到底空。shēng píng shì yè kǔ cōng cōng,wèi xìn fú míng dào dǐ kōng。
保用橐驼朝塞外,试听碌轴语场中。bǎo yòng tuó tuó cháo sāi wài,shì tīng lù zhóu yǔ chǎng zhōng。

次韵子瞻山村五绝

苏辙

贫贱终身未要羞,山林难处便堪愁。pín jiàn zhōng shēn wèi yào xiū,shān lín nán chù biàn kān chóu。
近来南海波尤恶,未许乘桴自在游。jìn lái nán hǎi bō yóu è,wèi xǔ chéng fú zì zài yóu。

次韵孙推官朴见寄二首其一

苏辙

蒙愠未能忧悄悄,得闲时复醉昏昏。méng yùn wèi néng yōu qiāo qiāo,dé xián shí fù zuì hūn hūn。
知君亦学无言语,岂悟维摩不二门。zhī jūn yì xué wú yán yǔ,qǐ wù wéi mó bù èr mén。

次韵分

苏辙

世上升沉都梦里,春来强健斗樽前。shì shàng shēng chén dōu mèng lǐ,chūn lái qiáng jiàn dòu zūn qián。
公田种秫全抛却,坐客无毡谁与钱。gōng tián zhǒng shú quán pāo què,zuò kè wú zhān shuí yǔ qián。