古诗词

次韵侯宣城叠嶂楼双溪阁长篇

苏辙

作官如负担,一负当且弛。zuò guān rú fù dān,yī fù dāng qiě chí。
不知息肩处,妄问道远迩。bù zhī xī jiān chù,wàng wèn dào yuǎn ěr。
我乘章江流,却入宛溪水。wǒ chéng zhāng jiāng liú,què rù wǎn xī shuǐ。
舍舟陟崔嵬,行路极句已。shě zhōu zhì cuī wéi,xíng lù jí jù yǐ。
名都便欲过,佳处赖公指。míng dōu biàn yù guò,jiā chù lài gōng zhǐ。
仰攀叠嶂高,俯阅双溪美。yǎng pān dié zhàng gāo,fǔ yuè shuāng xī měi。
不悟身乘空,但觉风吹耳。bù wù shēn chéng kōng,dàn jué fēng chuī ěr。
云烟变遥壑,歌吹闻近市。yún yān biàn yáo hè,gē chuī wén jìn shì。
倦游得清旷,行役有新喜。juàn yóu dé qīng kuàng,xíng yì yǒu xīn xǐ。
公言顷榛秽,斩伐从我始。gōng yán qǐng zhēn huì,zhǎn fá cóng wǒ shǐ。
堰水种蒲莲,开山莳梅李。yàn shuǐ zhǒng pú lián,kāi shān shí méi lǐ。
拥本待成阴,养花要食子。yōng běn dài chéng yīn,yǎng huā yào shí zi。
遗风揖桓谢,父老邀黄绮。yí fēng yī huán xiè,fù lǎo yāo huáng qǐ。
邦人鱼依蒲,食客莪在芷。bāng rén yú yī pú,shí kè é zài zhǐ。
春阴迫寒食,谓我姑且止。chūn yīn pò hán shí,wèi wǒ gū qiě zhǐ。
嗟余去乡国,屡把刀环视。jiē yú qù xiāng guó,lǚ bǎ dāo huán shì。
感公鹄鹭修,怜我凫鸭庳。gǎn gōng gǔ lù xiū,lián wǒ fú yā bì。
异邦逢故人,宁复固辞理。yì bāng féng gù rén,níng fù gù cí lǐ。
高谈云汉上,烂醉笙歌里。gāo tán yún hàn shàng,làn zuì shēng gē lǐ。
落日尽公欢,推挽未应起。luò rì jǐn gōng huān,tuī wǎn wèi yīng qǐ。
苏辙

苏辙

苏辙(1039—1112年),字子由,汉族,眉州眉山(今属四川)人。嘉祐二年(1057)与其兄苏轼同登进士科。神宗朝,为制置三司条例司属官。因反对王安石变法,出为河南推官。哲宗时,召为秘书省校书郎。元祐元年为右司谏,历官御史中丞、尚书右丞、门下侍郎因事忤哲宗及元丰诸臣,出知汝州,贬筠州、再谪雷州安置,移循州。徽宗立,徙永州、岳州复太中大夫,又降居许州,致仕。自号颍滨遗老。卒,谥文定。唐宋八大家之一,与父洵、兄轼齐名,合称三苏。 苏辙的作品>>

猜您喜欢

答吴和二绝

苏辙

惯从李叟游都市,久伴蓝翁醉画堂。guàn cóng lǐ sǒu yóu dōu shì,jiǔ bàn lán wēng zuì huà táng。
不似苏门但长啸,一生留恨与嵇康。bù shì sū mén dàn zhǎng xiào,yī shēng liú hèn yǔ jī kāng。

闰九月重九与父老小饮四绝

苏辙

九日龙山霜露凝,龙川九日气如烝。jiǔ rì lóng shān shuāng lù níng,lóng chuān jiǔ rì qì rú zhēng。
偶逢闰月还重九,酒熟风高喜不胜。ǒu féng rùn yuè hái zhòng jiǔ,jiǔ shú fēng gāo xǐ bù shèng。

闰九月重九与父老小饮四绝

苏辙

获罪清时世共憎,龙川父老尚相寻。huò zuì qīng shí shì gòng zēng,lóng chuān fù lǎo shàng xiāng xún。
直须便作乡关看,莫起天涯万里心。zhí xū biàn zuò xiāng guān kàn,mò qǐ tiān yá wàn lǐ xīn。

闰九月重九与父老小饮四绝

苏辙

客主俱年六十馀,紫萸黄菊映霜须。kè zhǔ jù nián liù shí yú,zǐ yú huáng jú yìng shuāng xū。
山深瘴重多寒势,老大须将酒自扶。shān shēn zhàng zhòng duō hán shì,lǎo dà xū jiāng jiǔ zì fú。

闰九月重九与父老小饮四绝

苏辙

尉佗城下两重阳,白酒黄鸡意自长。wèi tuó chéng xià liǎng zhòng yáng,bái jiǔ huáng jī yì zì zhǎng。
卯饮下床虚已散,老年不似少年忙。mǎo yǐn xià chuáng xū yǐ sàn,lǎo nián bù shì shǎo nián máng。

子瞻赠岭上老人次韵代老人答

苏辙

岭头卢老一炉灰,长短根茎各自栽。lǐng tóu lú lǎo yī lú huī,zhǎng duǎn gēn jīng gè zì zāi。
轻贱已消先世业,知君海上去仍回。qīng jiàn yǐ xiāo xiān shì yè,zhī jūn hǎi shàng qù réng huí。

万蝶花

苏辙

谁唱残春蝶恋花,一团粉翅压枝斜。shuí chàng cán chūn dié liàn huā,yī tuán fěn chì yā zhī xié。
美人欲向钗头插,又恐惊飞鬓似鸦。měi rén yù xiàng chāi tóu chā,yòu kǒng jīng fēi bìn shì yā。

记梦

苏辙

长鱼三尺困横盆,送入清流喜欲奔。zhǎng yú sān chǐ kùn héng pén,sòng rù qīng liú xǐ yù bēn。
报我金匙仅盈寸,掷还聊喜不贪存。bào wǒ jīn shi jǐn yíng cùn,zhì hái liáo xǐ bù tān cún。

再赋葺居三绝

苏辙

谁将修竹寄邻家,秋斫长竿春食芽。shuí jiāng xiū zhú jì lín jiā,qiū zhuó zhǎng gān chūn shí yá。
旋筑高墙护鸡犬,稍容嵇阮醉喧哗。xuán zhù gāo qiáng hù jī quǎn,shāo róng jī ruǎn zuì xuān huā。

再赋葺居三绝

苏辙

短垣疏户略藏遮,翠竹长松夹径斜。duǎn yuán shū hù lüè cáng zhē,cuì zhú zhǎng sōng jiā jìng xié。
游宦归来四十载,粗成好事一田家。yóu huàn guī lái sì shí zài,cū chéng hǎo shì yī tián jiā。

再赋葺居三绝

苏辙

南北高堂本富家,百年梁柱半攲斜。nán běi gāo táng běn fù jiā,bǎi nián liáng zhù bàn qī xié。
略教扶起犹堪住,西望吾庐已自奢。lüè jiào fú qǐ yóu kān zhù,xī wàng wú lú yǐ zì shē。

岁莫口号二绝

苏辙

六十年来又七年,眼昏头白意茫然。liù shí nián lái yòu qī nián,yǎn hūn tóu bái yì máng rán。
逢人欲说平生旧,少有能知两世前。féng rén yù shuō píng shēng jiù,shǎo yǒu néng zhī liǎng shì qián。

岁莫口号二绝

苏辙

两世相从今几人,回头强半已埃尘。liǎng shì xiāng cóng jīn jǐ rén,huí tóu qiáng bàn yǐ āi chén。
此心点检终如一,时事无端日日新。cǐ xīn diǎn jiǎn zhōng rú yī,shí shì wú duān rì rì xīn。

蜀人旧食决明花耳颍川夏秋少菜崇宁老僧教人并食其叶有乡人西归使为父老言之戏作

苏辙

秋蔬旧采决明花,三嗅馨香每叹嗟。qiū shū jiù cǎi jué míng huā,sān xiù xīn xiāng měi tàn jiē。
西寺衲僧并食叶,因君说与故人家。xī sì nà sēng bìng shí yè,yīn jūn shuō yǔ gù rén jiā。

题韩驹秀才诗卷

苏辙

唐朝文士例能诗,李杜高深得到希。táng cháo wén shì lì néng shī,lǐ dù gāo shēn dé dào xī。
我读君诗笑无语,恍然重见储光羲。wǒ dú jūn shī xiào wú yǔ,huǎng rán zhòng jiàn chǔ guāng xī。