古诗词

桃源行

姚勉

武陵溪边翁好渔,笭箵钓车日采鱼。wǔ líng xī biān wēng hǎo yú,líng xīng diào chē rì cǎi yú。
扁舟为家苇为屋,岂知世有神仙居。biǎn zhōu wèi jiā wěi wèi wū,qǐ zhī shì yǒu shén xiān jū。
晓来不记舟行路,忽在桃花深绝处。xiǎo lái bù jì zhōu xíng lù,hū zài táo huā shēn jué chù。
红云杳叆望欲迷,绛雪缤纷落无数。hóng yún yǎo ài wàng yù mí,jiàng xuě bīn fēn luò wú shù。
水源尽处便逢山,一径似通人往还。shuǐ yuán jǐn chù biàn féng shān,yī jìng shì tōng rén wǎng hái。
穿花竟出洞谷口,别有天地如人间。chuān huā jìng chū dòng gǔ kǒu,bié yǒu tiān dì rú rén jiān。
青山高下鳞鳞屋,秀野桑麻深泼绿。qīng shān gāo xià lín lín wū,xiù yě sāng má shēn pō lǜ。
春深耕罢犊牛眠,昼静人闲鸡犬熟。chūn shēn gēng bà dú niú mián,zhòu jìng rén xián jī quǎn shú。
村中老幼皆相知,惊逢外人子为谁。cūn zhōng lǎo yòu jiē xiāng zhī,jīng féng wài rén zi wèi shuí。
平生采鱼不到此,借问此是蓬莱非。píng shēng cǎi yú bù dào cǐ,jiè wèn cǐ shì péng lái fēi。
笑言此亦人间耳,闻有蓬莱何处是。xiào yán cǐ yì rén jiān ěr,wén yǒu péng lái hé chù shì。
秦初避乱偶此来,今日已传秦几世。qín chū bì luàn ǒu cǐ lái,jīn rì yǐ chuán qín jǐ shì。
渔家不识青史编,相传去秦六百年。yú jiā bù shí qīng shǐ biān,xiāng chuán qù qín liù bǎi nián。
吁嗟已不闻汉魏,岂复知今晋太元。xū jiē yǐ bù wén hàn wèi,qǐ fù zhī jīn jìn tài yuán。
当时只恐秦万世,携家挈邻相远避。dāng shí zhǐ kǒng qín wàn shì,xié jiā qiè lín xiāng yuǎn bì。
早知秦不五十年,安得种花来此地。zǎo zhī qín bù wǔ shí nián,ān dé zhǒng huā lái cǐ dì。
采药山人去不归,啖松女子今何之。cǎi yào shān rén qù bù guī,dàn sōng nǚ zi jīn hé zhī。
种桃着花尚未实,未必岁月多如斯。zhǒng táo zhe huā shàng wèi shí,wèi bì suì yuè duō rú sī。
家家置酒延鸡黍,便好卜邻花底住。jiā jiā zhì jiǔ yán jī shǔ,biàn hǎo bo lín huā dǐ zhù。
中心自喜口不言,后日重来今且去。zhōng xīn zì xǐ kǒu bù yán,hòu rì zhòng lái jīn qiě qù。
悽然辞别便登舟,依旧花间溪水流。qī rán cí bié biàn dēng zhōu,yī jiù huā jiān xī shuǐ liú。
插竹谩标来处路,鸣榔无复旧时游。chā zhú mán biāo lái chù lù,míng láng wú fù jiù shí yóu。
顾家一念仙凡隔,如梦惊回寻不得。gù jiā yī niàn xiān fán gé,rú mèng jīng huí xún bù dé。
当时不与俗吏知,或可重寻旧踪迹。dāng shí bù yǔ sú lì zhī,huò kě zhòng xún jiù zōng jì。
五胡云扰岂减秦,晋人合作桃源人。wǔ hú yún rǎo qǐ jiǎn qín,jìn rén hé zuò táo yuán rén。
渔郎出山自失计,秦人绝踪应未仁。yú láng chū shān zì shī jì,qín rén jué zōng yīng wèi rén。
渔郎渔郎休太息,渔家自有神仙国。yú láng yú láng xiū tài xī,yú jiā zì yǒu shén xiān guó。
鲙鲈沽酒醉芦花,此乐桃源人未识。kuài lú gū jiǔ zuì lú huā,cǐ lè táo yuán rén wèi shí。
神仙有无何渺茫,退之此语诚非狂。shén xiān yǒu wú hé miǎo máng,tuì zhī cǐ yǔ chéng fēi kuáng。
渊明作记亦直寄,便如东皋志醉乡。yuān míng zuò jì yì zhí jì,biàn rú dōng gāo zhì zuì xiāng。
秦风锲薄难与处,晋俗清虚何足数。qín fēng qiè báo nán yǔ chù,jìn sú qīng xū hé zú shù。
愿令天下尽桃源,不必武陵深处所。yuàn lìng tiān xià jǐn táo yuán,bù bì wǔ líng shēn chù suǒ。
姚勉

姚勉

姚勉(1216~1262),乳名二郎,学名冲,因避讳改名勉,字述之、成一,号蜚卿、飞卿,古天德乡(今江西宜丰县新庄镇)灵源村人。宋嘉定9年(1216)生,初生时,曾被弃之山野雪地,故其成年后自号“雪坡”以志不忘。 姚勉的作品>>

猜您喜欢

用乐魁声道寄李后林韵寄声道

姚勉

一叶梧桐唤动秋,分投闲散亦无邮。yī yè wú tóng huàn dòng qiū,fēn tóu xián sàn yì wú yóu。
超逾未羡诏金马,迟钝不妨骑土牛。chāo yú wèi xiàn zhào jīn mǎ,chí dùn bù fáng qí tǔ niú。
天爵夐殊人爵贵,伪心那似德心休。tiān jué xiòng shū rén jué guì,wěi xīn nà shì dé xīn xiū。
读书岂为荣身计,何必三公要黑头。dú shū qǐ wèi róng shēn jì,hé bì sān gōng yào hēi tóu。

再用前韵寄后林

姚勉

别来知是几三秋,书倩洪乔懒作邮。bié lái zhī shì jǐ sān qiū,shū qiàn hóng qiáo lǎn zuò yóu。
帛足忽传来自雁,轴腰更喜大如牛。bó zú hū chuán lái zì yàn,zhóu yāo gèng xǐ dà rú niú。
信知盖世名非枉,吟到惊人句未休。xìn zhī gài shì míng fēi wǎng,yín dào jīng rén jù wèi xiū。
何日杖藜参口诀,归来闭户学从头。hé rì zhàng lí cān kǒu jué,guī lái bì hù xué cóng tóu。

再用前韵寄后林

姚勉

贞心古干健凌秋,人似渊明愧督邮。zhēn xīn gǔ gàn jiàn líng qiū,rén shì yuān míng kuì dū yóu。
览德未能仪舜凤,干时那肯食秦牛。lǎn dé wèi néng yí shùn fèng,gàn shí nà kěn shí qín niú。
纹楸失著谁能整,黄间同机底未休。wén qiū shī zhù shuí néng zhěng,huáng jiān tóng jī dǐ wèi xiū。
杜若山中人窈窕,白蘋风袅楚江头。dù ruò shān zhōng rén yǎo tiǎo,bái píng fēng niǎo chǔ jiāng tóu。

送王新恩赴省

姚勉

老泉坡颍成名了,曾应君家木假山。lǎo quán pō yǐng chéng míng le,céng yīng jūn jiā mù jiǎ shān。
父与子偕升礼部,弟随兄去入贤关。fù yǔ zi xié shēng lǐ bù,dì suí xiōng qù rù xián guān。
龙驱万马空如洗,凤挟双雏逸莫攀。lóng qū wàn mǎ kōng rú xǐ,fèng xié shuāng chú yì mò pān。
早早归来荣昼锦,绿衣争映彩衣斑。zǎo zǎo guī lái róng zhòu jǐn,lǜ yī zhēng yìng cǎi yī bān。

送万仲荣赴省

姚勉

梅梢枯处忽东风,魁压千花一点红。méi shāo kū chù hū dōng fēng,kuí yā qiān huā yī diǎn hóng。
欢喜马头飞雪处,安排龙首彩云中。huān xǐ mǎ tóu fēi xuě chù,ān pái lóng shǒu cǎi yún zhōng。
内讧外阻忧方大,东拄西撑策已穷。nèi hòng wài zǔ yōu fāng dà,dōng zhǔ xī chēng cè yǐ qióng。
试了南宫趋北阙,好输鲠论发天聪。shì le nán gōng qū běi quē,hǎo shū gěng lùn fā tiān cōng。

送童子敬赴省

姚勉

满望飞腾几许年,一闻充赋喜如颠。mǎn wàng fēi téng jǐ xǔ nián,yī wén chōng fù xǐ rú diān。
金经炉冶锋方锐,木饱风霜节始坚。jīn jīng lú yě fēng fāng ruì,mù bǎo fēng shuāng jié shǐ jiān。
此去稳登云里路,定知荣冠籍中仙。cǐ qù wěn dēng yún lǐ lù,dìng zhī róng guān jí zhōng xiān。
近闻上蔡鸬洲合,一似前年锦水连。jìn wén shàng cài lú zhōu hé,yī shì qián nián jǐn shuǐ lián。

送王元高兄弟东上

姚勉

前岁亲从月殿回,素娥引领到瑶台。qián suì qīn cóng yuè diàn huí,sù é yǐn lǐng dào yáo tái。
桂枝指点教先折,仙籍披陈看后来。guì zhī zhǐ diǎn jiào xiān zhé,xiān jí pī chén kàn hòu lái。
恰见拱辰名字接,一如公序弟兄魁。qià jiàn gǒng chén míng zì jiē,yī rú gōng xù dì xiōng kuí。
预将消息而今报,好作百花头上梅。yù jiāng xiāo xī ér jīn bào,hǎo zuò bǎi huā tóu shàng méi。

送王元高兄弟东上

姚勉

去去龙门客又新,一鞭猛过禹涛春。qù qù lóng mén kè yòu xīn,yī biān měng guò yǔ tāo chūn。
伫观极论陈三策,切莫潜兵救八人。zhù guān jí lùn chén sān cè,qiè mò qián bīng jiù bā rén。
沂国素无温饱志,梅溪不作谄谀臣。yí guó sù wú wēn bǎo zhì,méi xī bù zuò chǎn yú chén。
二难兄弟当如此,及第归来喜拜亲。èr nán xiōng dì dāng rú cǐ,jí dì guī lái xǐ bài qīn。

送罗道甫归庐陵应举

姚勉

西风满路桂枝香,催整登云步月装。xī fēng mǎn lù guì zhī xiāng,cuī zhěng dēng yún bù yuè zhuāng。
群辈总皆推德行,三年稔已听文章。qún bèi zǒng jiē tuī dé xíng,sān nián rěn yǐ tīng wén zhāng。
琅琅议论须披腹,琐琐功名只探囊。láng láng yì lùn xū pī fù,suǒ suǒ gōng míng zhǐ tàn náng。
捷了早来谈杰作,耸闻鸣凤瑞朝阳。jié le zǎo lái tán jié zuò,sǒng wén míng fèng ruì cháo yáng。

送陈县尉之太和新任

姚勉

古来尉自号神仙,况是栖身快阁天。gǔ lái wèi zì hào shén xiān,kuàng shì qī shēn kuài gé tiān。
好向盘根施利器,如登熟路著先鞭。hǎo xiàng pán gēn shī lì qì,rú dēng shú lù zhù xiān biān。
可知岂患无知己,自爱应能不爱钱。kě zhī qǐ huàn wú zhī jǐ,zì ài yīng néng bù ài qián。
近世末僚卿相少,愿储远业继前贤。jìn shì mò liáo qīng xiāng shǎo,yuàn chǔ yuǎn yè jì qián xián。

送洪右司去官

姚勉

恋陟怀迁怕去官,近时君子退如难。liàn zhì huái qiān pà qù guān,jìn shí jūn zi tuì rú nán。
中书堂拂高风袖,神武门留太华冠。zhōng shū táng fú gāo fēng xiù,shén wǔ mén liú tài huá guān。
此举直堪惊醉梦,斯人端是障狂澜。cǐ jǔ zhí kān jīng zuì mèng,sī rén duān shì zhàng kuáng lán。
先生真正平斋子,凛凛清标万古寒。xiān shēng zhēn zhèng píng zhāi zi,lǐn lǐn qīng biāo wàn gǔ hán。

寄题陈肩夔兄弟梦草堂

姚勉

谢池草句本无奇,千古流传五字诗。xiè chí cǎo jù běn wú qí,qiān gǔ liú chuán wǔ zì shī。
只是可人醒枕席,许多生意在埙篪。zhǐ shì kě rén xǐng zhěn xí,xǔ duō shēng yì zài xūn chí。
信渠风雨听眠处,快甚江山得助时。xìn qú fēng yǔ tīng mián chù,kuài shén jiāng shān dé zhù shí。
顾我此怀今已矣,羡君兄弟撚吟髭。gù wǒ cǐ huái jīn yǐ yǐ,xiàn jūn xiōng dì niǎn yín zī。

寄题陈肩夔云锦窗

姚勉

八窗面面受新凉,万盖盈盈拥靓妆。bā chuāng miàn miàn shòu xīn liáng,wàn gài yíng yíng yōng jìng zhuāng。
倩得天孙云杼轴,织成骚客锦衣裳。qiàn dé tiān sūn yún zhù zhóu,zhī chéng sāo kè jǐn yī shang。
雨翻绿净盘中玉,风搅红娇镜底香。yǔ fān lǜ jìng pán zhōng yù,fēng jiǎo hóng jiāo jìng dǐ xiāng。
个里搜诗最奇绝,吐为黼黻五文章。gè lǐ sōu shī zuì qí jué,tǔ wèi fǔ fú wǔ wén zhāng。

奉题吕氏宜老堂

姚勉

此堂清不著珠玑,只要双亲佚老宜。cǐ táng qīng bù zhù zhū jī,zhǐ yào shuāng qīn yì lǎo yí。
春酒尽堪眉寿介,斑衣长似乳时嬉。chūn jiǔ jǐn kān méi shòu jiè,bān yī zhǎng shì rǔ shí xī。
妇垂鹤发陪姑纬,翁撚银髯课子诗。fù chuí hè fā péi gū wěi,wēng niǎn yín rán kè zi shī。
饱饮菊花潭上水,鸡窠犹自拜孙枝。bǎo yǐn jú huā tán shàng shuǐ,jī kē yóu zì bài sūn zhī。

和丰城邹端简韵就送其归

姚勉

千里携书谒帝阍,如君忠义出天根。qiān lǐ xié shū yè dì hūn,rú jūn zhōng yì chū tiān gēn。
筳篿已卜回渊听,寸草还思报厚恩。tíng tuán yǐ bo huí yuān tīng,cùn cǎo hái sī bào hòu ēn。
且共渔樵谈帝霸,岂无豪俊整乾坤。qiě gòng yú qiáo tán dì bà,qǐ wú háo jùn zhěng qián kūn。
细吟窗下庐山句,亦欲乡人访道原。xì yín chuāng xià lú shān jù,yì yù xiāng rén fǎng dào yuán。