古诗词

姚勉

国家元气几如发,章李以来几台察。guó jiā yuán qì jǐ rú fā,zhāng lǐ yǐ lái jǐ tái chá。
翻盆窥瓮若不闻,射影含沙但潜发。fān pén kuī wèng ruò bù wén,shè yǐng hán shā dàn qián fā。
坦途自诧忘羊肠,坚冰恐已在履霜。tǎn tú zì chà wàng yáng cháng,jiān bīng kǒng yǐ zài lǚ shuāng。
熙丰旧人正伺隙,乃尔寂寂无精光。xī fēng jiù rén zhèng cì xì,nǎi ěr jì jì wú jīng guāng。
抨弹已上旨宣谕,谏不能行法当去。pēng dàn yǐ shàng zhǐ xuān yù,jiàn bù néng xíng fǎ dāng qù。
老乌欲食不再鸣,幸有新来柏台疏。lǎo wū yù shí bù zài míng,xìng yǒu xīn lái bǎi tái shū。
蛰霆忽击聩者惊,不待数月如阳城。zhé tíng hū jī kuì zhě jīng,bù dài shù yuè rú yáng chéng。
中书君已非偃月,何事亦恶仗马鸣。zhōng shū jūn yǐ fēi yǎn yuè,hé shì yì è zhàng mǎ míng。
奏疏流传人吐舌,未死奸谀面赪热。zòu shū liú chuán rén tǔ shé,wèi sǐ jiān yú miàn chēng rè。
只今时事尚可言,奏四十章当一月。zhǐ jīn shí shì shàng kě yán,zòu sì shí zhāng dāng yī yuè。
直言不惮方威灵,本朝未尝言罪人。zhí yán bù dàn fāng wēi líng,běn cháo wèi cháng yán zuì rén。
但图奏上天子喜,莫管近前丞相嗔。dàn tú zòu shàng tiān zi xǐ,mò guǎn jìn qián chéng xiāng chēn。
向来庆历子唐子,千古名垂汗青史。xiàng lái qìng lì zi táng zi,qiān gǔ míng chuí hàn qīng shǐ。
瘴山炎海固鬼愁,志士宁能彼易此。zhàng shān yán hǎi gù guǐ chóu,zhì shì níng néng bǐ yì cǐ。
风尘澒洞何如时,麒麟豺虎方争驰。fēng chén hòng dòng hé rú shí,qí lín chái hǔ fāng zhēng chí。
士所当为未止此,志完幸听承君规。shì suǒ dāng wèi wèi zhǐ cǐ,zhì wán xìng tīng chéng jūn guī。
姚勉

姚勉

姚勉(1216~1262),乳名二郎,学名冲,因避讳改名勉,字述之、成一,号蜚卿、飞卿,古天德乡(今江西宜丰县新庄镇)灵源村人。宋嘉定9年(1216)生,初生时,曾被弃之山野雪地,故其成年后自号“雪坡”以志不忘。 姚勉的作品>>

猜您喜欢

游曲江分韵得月字

姚勉

曲江矶头山崒嵂,此景江南夸第一。qū jiāng jī tóu shān zú lǜ,cǐ jǐng jiāng nán kuā dì yī。
渔舟晚弄烟波闲,市楼春映晴岚出。yú zhōu wǎn nòng yān bō xián,shì lóu chūn yìng qíng lán chū。
拥舆长吟入画图,席地草饮成真率。yōng yú zhǎng yín rù huà tú,xí dì cǎo yǐn chéng zhēn lǜ。
更叩山房僧榻眠,卧听松风待明月。gèng kòu shān fáng sēng tà mián,wò tīng sōng fēng dài míng yuè。

雪中雪坡十忆

姚勉

【其一】
近水新栽一巷梅,而今雪里想齐开。jìn shuǐ xīn zāi yī xiàng méi,ér jīn xuě lǐ xiǎng qí kāi。
只愁夜后花幽独,谁与携筇踏月来。zhǐ chóu yè hòu huā yōu dú,shuí yǔ xié qióng tà yuè lái。
【其二】
此君应似旧平安,瘦节森然最耐寒。cǐ jūn yīng shì jiù píng ān,shòu jié sēn rán zuì nài hán。
万叶琼瑶光照眼,梦披鹤氅倚栏干。wàn yè qióng yáo guāng zhào yǎn,mèng pī hè chǎng yǐ lán gàn。
【其三】
磥砢擎云十丈松,冰髯不剪照珑松。lěi kē qíng yún shí zhàng sōng,bīng rán bù jiǎn zhào lóng sōng。
晓窗明眼山前雪,犹似巡檐看玉龙。xiǎo chuāng míng yǎn shān qián xuě,yóu shì xún yán kàn yù lóng。
【其四】
对床风雨饱曾听,听雪敲窗更自清。duì chuáng fēng yǔ bǎo céng tīng,tīng xuě qiāo chuāng gèng zì qīng。
旧日拥炉联句乐,而今攲枕打篷声。jiù rì yōng lú lián jù lè,ér jīn qī zhěn dǎ péng shēng。
【其五】
近郊胜处小云居,一水如龙凑佛庐。jìn jiāo shèng chù xiǎo yún jū,yī shuǐ rú lóng còu fú lú。
长记钓蓑披雪去,砖炉温酒煮溪鱼。zhǎng jì diào suō pī xuě qù,zhuān lú wēn jiǔ zhǔ xī yú。
【其六】
倚空银管立嵯峨,看雪须登窣堵波。yǐ kōng yín guǎn lì cuó é,kàn xuě xū dēng sū dǔ bō。
一览琼田三万顷,分明掌上见山河。yī lǎn qióng tián sān wàn qǐng,fēn míng zhǎng shàng jiàn shān hé。
【其七】
冰襟玉袖几交游,尽自风流胜子猷。bīng jīn yù xiù jǐ jiāo yóu,jǐn zì fēng liú shèng zi yóu。
有兴可乘应不尽,定无门外便回舟。yǒu xīng kě chéng yīng bù jǐn,dìng wú mén wài biàn huí zhōu。
【其八】
万个琅玕绕舍青,风声相和读书声。wàn gè láng gān rào shě qīng,fēng shēng xiāng hé dú shū shēng。
蛛丝近日应侵几,孤负虚窗照雪明。zhū sī jìn rì yīng qīn jǐ,gū fù xū chuāng zhào xuě míng。
【其九】
帐窣销金旧党家,未知清处在煎茶。zhàng sū xiāo jīn jiù dǎng jiā,wèi zhī qīng chù zài jiān chá。
便应归去烧松叶,细碾枪旗煮雪花。biàn yīng guī qù shāo sōng yè,xì niǎn qiāng qí zhǔ xuě huā。
【其十】
欲折梅花寄故人,驿无来使草成茵。yù zhé méi huā jì gù rén,yì wú lái shǐ cǎo chéng yīn。
轻风细雨分寒暖,已是江南数日春。qīng fēng xì yǔ fēn hán nuǎn,yǐ shì jiāng nán shù rì chūn。