古诗词

江城子·赏春

朱淑真

斜风细雨作春寒。xié fēng xì yǔ zuò chūn hán。
对尊前。duì zūn qián。
忆前欢。yì qián huān。
曾把梨花,寂寞泪阑干。céng bǎ lí huā,jì mò lèi lán gàn。
芳草断烟南浦路,和别泪,看青山。fāng cǎo duàn yān nán pǔ lù,hé bié lèi,kàn qīng shān。
昨宵结得梦夤缘。zuó xiāo jié dé mèng yín yuán。
水云间。shuǐ yún jiān。
悄无言。qiāo wú yán。
争奈醒来,愁恨又依然。zhēng nài xǐng lái,chóu hèn yòu yī rán。
展转衾裯空懊恼,天易见,见伊难。zhǎn zhuǎn qīn chóu kōng ào nǎo,tiān yì jiàn,jiàn yī nán。
朱淑真

朱淑真

朱淑真(约1135~约1180),号幽栖居士,宋代女诗人,亦为唐宋以来留存作品最丰盛的女作家之一。南宋初年时在世,祖籍歙州(治今安徽歙县),《四库全书》中定其为“浙中海宁人”,一说浙江钱塘(今浙江杭州)人。生于仕宦之家。夫为文法小吏,因志趣不合,夫妻不睦,终致其抑郁早逝。又传淑真过世后,父母将其生前文稿付之一炬。其余生平不可考,素无定论。现存《断肠诗集》、《断肠词》传世,为劫后余篇。 朱淑真的作品>>

猜您喜欢

对景漫成

朱淑真

半窗残照一帘风,小小池亭竹径通。bàn chuāng cán zhào yī lián fēng,xiǎo xiǎo chí tíng zhú jìng tōng。
枫叶醉红秋色里,两三行雁夕阳中。fēng yè zuì hóng qiū sè lǐ,liǎng sān xíng yàn xī yáng zhōng。

七夕

朱淑真

拜月亭前梧叶稀,穿针楼上觉秋迟。bài yuè tíng qián wú yè xī,chuān zhēn lóu shàng jué qiū chí。
天孙正好贪欢笑,那得工夫赐巧丝。tiān sūn zhèng hǎo tān huān xiào,nà dé gōng fū cì qiǎo sī。

闷怀二首

朱淑真

黄昏院落雨潇潇,独对孤灯恨气高。huáng hūn yuàn luò yǔ xiāo xiāo,dú duì gū dēng hèn qì gāo。
针钱懒拈肠自断,梧桐叶叶剪风刀。zhēn qián lǎn niān cháng zì duàn,wú tóng yè yè jiǎn fēng dāo。

闷怀二首

朱淑真

秋雨沉沉滴夜长,梦难成处转凄凉。qiū yǔ chén chén dī yè zhǎng,mèng nán chéng chù zhuǎn qī liáng。
芭蕉叶上梧桐里,点点声声有断肠。bā jiāo yè shàng wú tóng lǐ,diǎn diǎn shēng shēng yǒu duàn cháng。

湖上闲望二首

朱淑真

照水芙蓉入眼明,败荷枯草闹秋声。zhào shuǐ fú róng rù yǎn míng,bài hé kū cǎo nào qiū shēng。
疏云不雨阴长定,唤起诗怀酒兴清。shū yún bù yǔ yīn zhǎng dìng,huàn qǐ shī huái jiǔ xīng qīng。

湖上闲望二首

朱淑真

薄云疏日弄阴晴,山秀湖平眼界清。báo yún shū rì nòng yīn qíng,shān xiù hú píng yǎn jiè qīng。
不必西风吹叶下,愁人满耳是秋声。bù bì xī fēng chuī yè xià,chóu rén mǎn ěr shì qiū shēng。

中秋闻笛

朱淑真

谁家横笛弄轻清,唤起离人枕上情。shuí jiā héng dí nòng qīng qīng,huàn qǐ lí rén zhěn shàng qíng。
自是断肠听不得,非干吹出断肠声。zì shì duàn cháng tīng bù dé,fēi gàn chuī chū duàn cháng shēng。

朱淑真

淡月疏云九月天,醉霜危叶坠江寒。dàn yuè shū yún jiǔ yuè tiān,zuì shuāng wēi yè zhuì jiāng hán。
孤窗镇日无聊赖,编辑诗词改抹看。gū chuāng zhèn rì wú liáo lài,biān jí shī cí gǎi mǒ kàn。

朱淑真

菊有黄花离槛边,怨鸿声重下寒天。jú yǒu huáng huā lí kǎn biān,yuàn hóng shēng zhòng xià hán tiān。
偏宜小阁幽窗下,独自烧香独自眠。piān yí xiǎo gé yōu chuāng xià,dú zì shāo xiāng dú zì mián。

秋日偶成

朱淑真

初合双鬟学画眉,未知心事属他谁。chū hé shuāng huán xué huà méi,wèi zhī xīn shì shǔ tā shuí。
待将满抱中秋月,分付萧郎万首诗。dài jiāng mǎn bào zhōng qiū yuè,fēn fù xiāo láng wàn shǒu shī。

秋日晚望

朱淑真

烟浓难认别州山,仿佛鸥群浴远滩。yān nóng nán rèn bié zhōu shān,fǎng fú ōu qún yù yuǎn tān。
一点客帆摇动处,排云给日弄先寒。yī diǎn kè fān yáo dòng chù,pái yún gěi rì nòng xiān hán。

秋夜牵情三首其二

朱淑真

檐外秋清绣绮窗,菊烟月露冷浮香。yán wài qiū qīng xiù qǐ chuāng,jú yān yuè lù lěng fú xiāng。
寒更二十五声点,相应愁情尔许长。hán gèng èr shí wǔ shēng diǎn,xiāng yīng chóu qíng ěr xǔ zhǎng。

秋夜牵情三首其二

朱淑真

闲闷闲愁百病生,有情终不似无情。xián mèn xián chóu bǎi bìng shēng,yǒu qíng zhōng bù shì wú qíng。
风流意思镌磨尽,离别肝肠铸写成。fēng liú yì sī juān mó jǐn,lí bié gān cháng zhù xiě chéng。

咏桂四首

朱淑真

弹压西风擅众芳,十分秋色为君忙。dàn yā xī fēng shàn zhòng fāng,shí fēn qiū sè wèi jūn máng。
一枝淡贮书窗下,人与花心各自香。yī zhī dàn zhù shū chuāng xià,rén yǔ huā xīn gè zì xiāng。

咏桂四首

朱淑真

移根蟾窟不寻常,枝叶犹垂月露香。yí gēn chán kū bù xún cháng,zhī yè yóu chuí yuè lù xiāng。
可笑当年陶靖节,东篱犹带菊花黄。kě xiào dāng nián táo jìng jié,dōng lí yóu dài jú huā huáng。