古诗词

渔家傲

黄庭坚

忆昔药山生一虎。yì xī yào shān shēng yī hǔ。
华亭船上寻人渡。huá tíng chuán shàng xún rén dù。
散却夹山拈坐具。sàn què jiā shān niān zuò jù。
呈见处。chéng jiàn chù。
繁驴橛上合头语。fán lǘ jué shàng hé tóu yǔ。
千户垂丝君看取。qiān hù chuí sī jūn kàn qǔ。
离钩三寸无生路。lí gōu sān cùn wú shēng lù。
蓦口一桡亲子父,犹回顾。mò kǒu yī ráo qīn zi fù,yóu huí gù。
瞎驴丧我儿孙去。xiā lǘ sàng wǒ ér sūn qù。
黄庭坚

黄庭坚

黄庭坚(1045.8.9-1105.5.24),字鲁直,号山谷道人,晚号涪翁,洪州分宁(今江西省九江市修水县)人,北宋著名文学家、书法家,为盛极一时的江西诗派开山之祖,与杜甫、陈师道和陈与义素有“一祖三宗”(黄庭坚为其中一宗)之称。与张耒、晁补之、秦观都游学于苏轼门下,合称为“苏门四学士”。生前与苏轼齐名,世称“苏黄”。著有《山谷词》,且黄庭坚书法亦能独树一格,为“宋四家”之一。 黄庭坚的作品>>

猜您喜欢

昼夜乐

黄庭坚

夜深记得临歧语。yè shēn jì dé lín qí yǔ。
说花时、归来去。shuō huā shí guī lái qù。
教人每日思量,到处与谁分付。jiào rén měi rì sī liàng,dào chù yǔ shuí fēn fù。
其奈冤家无定据。qí nài yuān jiā wú dìng jù。
约云朝、又还雨暮。yuē yún cháo yòu hái yǔ mù。
将泪入鸳衾,总不成行步。jiāng lèi rù yuān qīn,zǒng bù chéng xíng bù。
元来也解知思虑。yuán lái yě jiě zhī sī lǜ。
一封书、深相许。yī fēng shū shēn xiāng xǔ。
情知玉帐堪欢,为向金门进取。qíng zhī yù zhàng kān huān,wèi xiàng jīn mén jìn qǔ。
直待腰金拖紫后,有夫人、县君相与。zhí dài yāo jīn tuō zǐ hòu,yǒu fū rén xiàn jūn xiāng yǔ。
争奈会分疏,没嫌伊门路。zhēng nài huì fēn shū,méi xián yī mén lù。

浣溪沙

黄庭坚

飞鹊台前晕翠蛾。fēi què tái qián yūn cuì é。
千金新买帝青螺。qiān jīn xīn mǎi dì qīng luó。
最难如意为情多。zuì nán rú yì wèi qíng duō。
几处泪痕留醉袖,一春愁思近横波。jǐ chù lèi hén liú zuì xiù,yī chūn chóu sī jìn héng bō。
远山低尽不成歌。yuǎn shān dī jǐn bù chéng gē。

浣溪沙

黄庭坚

一叶扁舟卷画帘。yī yè biǎn zhōu juǎn huà lián。
老妻学饮伴清谈。lǎo qī xué yǐn bàn qīng tán。
人传诗句满江南。rén chuán shī jù mǎn jiāng nán。
林下猿垂窥涤砚,岩前鹿卧看收帆。lín xià yuán chuí kuī dí yàn,yán qián lù wò kàn shōu fān。
杜鹃声乱水如环。dù juān shēng luàn shuǐ rú huán。

一落索

黄庭坚

谁道秋来烟景素。shuí dào qiū lái yān jǐng sù。
任游人不顾。rèn yóu rén bù gù。
一番时态一番新,到得意、皆欢慕。yī fān shí tài yī fān xīn,dào dé yì jiē huān mù。
紫萸黄菊繁华处。zǐ yú huáng jú fán huá chù。
对风庭月露。duì fēng tíng yuè lù。
愁来即便去寻芳,更作甚、悲秋赋。chóu lái jí biàn qù xún fāng,gèng zuò shén bēi qiū fù。

诉衷情令·小桃灼灼柳鬖鬖

黄庭坚

小桃灼灼柳鬖鬖,春色满江南。xiǎo táo zhuó zhuó liǔ sān sān,chūn sè mǎn jiāng nán。
雨晴风暖烟淡,天气正醺酣。yǔ qíng fēng nuǎn yān dàn,tiān qì zhèng xūn hān。
山泼黛,水挼蓝,翠相搀。shān pō dài,shuǐ ruá lán,cuì xiāng chān。
歌楼酒旆,故故招人,权典青衫。gē lóu jiǔ pèi,gù gù zhāo rén,quán diǎn qīng shān。

诉衷情令

黄庭坚

旋揎玉指著红靴。xuán xuān yù zhǐ zhù hóng xuē。
宛宛斗弯讹。wǎn wǎn dòu wān é。
天然自有殊态,供愁黛、不须多。tiān rán zì yǒu shū tài,gōng chóu dài bù xū duō。
分远岫,压横波。fēn yuǎn xiù,yā héng bō。
妙难过。miào nán guò。
自敧枕处,独倚阑时,不奈颦何。zì jī zhěn chù,dú yǐ lán shí,bù nài pín hé。

西江月·用惠洪韵

黄庭坚

细细风清撼竹,迟迟日暖开花。xì xì fēng qīng hàn zhú,chí chí rì nuǎn kāi huā。
香帏深卧醉人家。xiāng wéi shēn wò zuì rén jiā。
媚语娇声娅姹。mèi yǔ jiāo shēng yà chà。
姹娅声娇语媚,家人醉卧深帏。chà yà shēng jiāo yǔ mèi,jiā rén zuì wò shēn wéi。
香花开暖日迟迟。xiāng huā kāi nuǎn rì chí chí。
竹撼清风细细。zhú hàn qīng fēng xì xì。

失调名

黄庭坚

直须把、茱萸遍插,看满座、细嗅清香。zhí xū bǎ zhū yú biàn chā,kàn mǎn zuò xì xiù qīng xiāng。

好事近·橄榄

黄庭坚

潇洒荐冰盘,满座暗惊香集。xiāo sǎ jiàn bīng pán,mǎn zuò àn jīng xiāng jí。
久后一般风味,问几人知得。jiǔ hòu yī bān fēng wèi,wèn jǐ rén zhī dé。
画堂饮散已归来,清润转更惜。huà táng yǐn sàn yǐ guī lái,qīng rùn zhuǎn gèng xī。
留取酒醒时候,助茗瓯春色。liú qǔ jiǔ xǐng shí hòu,zhù míng ōu chūn sè。

瑞鹤仙

黄庭坚

环滁皆山也。huán chú jiē shān yě。
望蔚然深秀,琅琊山也。wàng wèi rán shēn xiù,láng yá shān yě。
山行六七里,有翼然泉上,醉翁亭也。shān xíng liù qī lǐ,yǒu yì rán quán shàng,zuì wēng tíng yě。
翁之乐也。wēng zhī lè yě。
得之心、寓之酒也。dé zhī xīn yù zhī jiǔ yě。
更野芳佳木,风高日出,景无穷也。gèng yě fāng jiā mù,fēng gāo rì chū,jǐng wú qióng yě。
游也。yóu yě。
山肴野蔌,酒冽泉香,沸筹觥也。shān yáo yě sù,jiǔ liè quán xiāng,fèi chóu gōng yě。
太守醉也。tài shǒu zuì yě。
喧哗众宾欢也。xuān huā zhòng bīn huān yě。
况宴酣之乐、非丝非竹,太守乐其乐也。kuàng yàn hān zhī lè fēi sī fēi zhú,tài shǒu lè qí lè yě。
问当时、太守为谁,醉翁是也。wèn dāng shí tài shǒu wèi shuí,zuì wēng shì yě。

蓦山溪·春晴

黄庭坚

朝来风日,陡觉春衫便。cháo lái fēng rì,dǒu jué chūn shān biàn。
翠柳艳明眉,戏秋千、谁家倩盼。cuì liǔ yàn míng méi,xì qiū qiān shuí jiā qiàn pàn。
烟匀露洗,草色媚横塘,平沙软。yān yún lù xǐ,cǎo sè mèi héng táng,píng shā ruǎn。
雕轮转。diāo lún zhuǎn。
行乐闻弦管。xíng lè wén xián guǎn。
追思年少,走马寻芳伴。zhuī sī nián shǎo,zǒu mǎ xún fāng bàn。
一醉几缠头,过扬州、珠帘尽卷。yī zuì jǐ chán tóu,guò yáng zhōu zhū lián jǐn juǎn。
而今老矣,花似雾中看,欢喜浅。ér jīn lǎo yǐ,huā shì wù zhōng kàn,huān xǐ qiǎn。
天涯远。tiān yá yuǎn。
信马归来晚。xìn mǎ guī lái wǎn。

捣练子

黄庭坚

梅凋粉,柳摇金。méi diāo fěn,liǔ yáo jīn。
微雨轻风敛陌尘。wēi yǔ qīng fēng liǎn mò chén。
厚约深盟何处诉,除非重见那人人。hòu yuē shēn méng hé chù sù,chú fēi zhòng jiàn nà rén rén。

菩萨蛮

黄庭坚

轻风袅断沈烟炷。qīng fēng niǎo duàn shěn yān zhù。
霏微尽日寒塘雨。fēi wēi jǐn rì hán táng yǔ。
残绣没心情。cán xiù méi xīn qíng。
鸟啼花外声。niǎo tí huā wài shēng。
离愁难自制。lí chóu nán zì zhì。
年少乖盟誓。nián shǎo guāi méng shì。
寂寞掩朱门。jì mò yǎn zhū mén。
罗衣空泪痕。luó yī kōng lèi hén。

渔家傲·题船子钓滩

黄庭坚

荡漾生涯身已老。dàng yàng shēng yá shēn yǐ lǎo。
短蓑箬笠扁舟小。duǎn suō ruò lì biǎn zhōu xiǎo。
深入水云人不到。shēn rù shuǐ yún rén bù dào。
吟复笑。yín fù xiào。
一轮明月长相照。yī lún míng yuè zhǎng xiāng zhào。
谁谓阿师来问道。shuí wèi ā shī lái wèn dào。
一桡直与传心要。yī ráo zhí yǔ chuán xīn yào。
船子踏翻才是了。chuán zi tà fān cái shì le。
波渺渺。bō miǎo miǎo。
长鲸万古无人钓。zhǎng jīng wàn gǔ wú rén diào。

失调名其一

黄庭坚

屋角数声鸦噪柳。wū jiǎo shù shēng yā zào liǔ。