古诗词

咏蝉

胡宿

柳条高处不须吟,正是螳螂负异心。liǔ tiáo gāo chù bù xū yín,zhèng shì táng láng fù yì xīn。
已断清肠悲玉露,更流哀响入瑶琴。yǐ duàn qīng cháng bēi yù lù,gèng liú āi xiǎng rù yáo qín。
长洲苑下风声急,宣曲宫中暮色深。zhǎng zhōu yuàn xià fēng shēng jí,xuān qū gōng zhōng mù sè shēn。
莫道齐姬无伴侣,海边精卫亦冤禽。mò dào qí jī wú bàn lǚ,hǎi biān jīng wèi yì yuān qín。
胡宿

胡宿

《全唐诗》收诗19首,小传云:“胡宿,唐末人。”误。胡宿(995—1067),字武平,常州晋陵(今江苏常州)人。宋仁宗天圣二年(1024)登进士第。历官翰林学士等职。官至枢密副使。卒谥文恭。《宋史》有传,《欧阳文忠公文集》卷三四有墓志。今存《文恭集》50卷。《宋诗纪事》卷一一收其诗。《全唐诗》沿《唐诗鼓吹》卷八之误而收作唐人,所录诸诗,皆见《文恭集》。 胡宿的作品>>

猜您喜欢

感怀

胡宿

高秋感憀慄,中夜起盘桓。gāo qiū gǎn liáo lì,zhōng yè qǐ pán huán。
啼螀思月底,哀鸿查云端。tí jiāng sī yuè dǐ,āi hóng chá yún duān。
遗蜩尚号节,初鵙早催寒。yí tiáo shàng hào jié,chū jú zǎo cuī hán。
新霜沾客鬓,凄风入人肝。xīn shuāng zhān kè bìn,qī fēng rù rén gān。
拂枕了无寐,取琴不能弹。fú zhěn le wú mèi,qǔ qín bù néng dàn。
壮图成龃龉,老泪空汍澜。zhuàng tú chéng jǔ yǔ,lǎo lèi kōng wán lán。
逢辰今匪易,行志古良难。féng chén jīn fěi yì,xíng zhì gǔ liáng nán。