古诗词

太湖石

胡宿

海岱铅松妄得名,洞庭山脚失寒琼。hǎi dài qiān sōng wàng dé míng,dòng tíng shān jiǎo shī hán qióng。
漱成一朵孤云势,费尽千年白浪声。shù chéng yī duǒ gū yún shì,fèi jǐn qiān nián bái làng shēng。
谁向机边逢织女,直疑岩下见初平。shuí xiàng jī biān féng zhī nǚ,zhí yí yán xià jiàn chū píng。
年来赏物多成病,日绕苍苔几遍行。nián lái shǎng wù duō chéng bìng,rì rào cāng tái jǐ biàn xíng。
胡宿

胡宿

《全唐诗》收诗19首,小传云:“胡宿,唐末人。”误。胡宿(995—1067),字武平,常州晋陵(今江苏常州)人。宋仁宗天圣二年(1024)登进士第。历官翰林学士等职。官至枢密副使。卒谥文恭。《宋史》有传,《欧阳文忠公文集》卷三四有墓志。今存《文恭集》50卷。《宋诗纪事》卷一一收其诗。《全唐诗》沿《唐诗鼓吹》卷八之误而收作唐人,所录诸诗,皆见《文恭集》。 胡宿的作品>>

猜您喜欢

感怀

胡宿

高秋感憀慄,中夜起盘桓。gāo qiū gǎn liáo lì,zhōng yè qǐ pán huán。
啼螀思月底,哀鸿查云端。tí jiāng sī yuè dǐ,āi hóng chá yún duān。
遗蜩尚号节,初鵙早催寒。yí tiáo shàng hào jié,chū jú zǎo cuī hán。
新霜沾客鬓,凄风入人肝。xīn shuāng zhān kè bìn,qī fēng rù rén gān。
拂枕了无寐,取琴不能弹。fú zhěn le wú mèi,qǔ qín bù néng dàn。
壮图成龃龉,老泪空汍澜。zhuàng tú chéng jǔ yǔ,lǎo lèi kōng wán lán。
逢辰今匪易,行志古良难。féng chén jīn fěi yì,xíng zhì gǔ liáng nán。