古诗词

石曼卿学士挽词

胡宿

才出群英表,文推一代雄。cái chū qún yīng biǎo,wén tuī yī dài xióng。
灵蛇操掌上,云梦纳胸中。líng shé cāo zhǎng shàng,yún mèng nà xiōng zhōng。
醉墨千峰立,吟毫八极空。zuì mò qiān fēng lì,yín háo bā jí kōng。
居官疏皎覈,处世倦磨砻。jū guān shū jiǎo hé,chù shì juàn mó lóng。
绿酒常埋照,清琴自寄通。lǜ jiǔ cháng mái zhào,qīng qín zì jì tōng。
昌言曾拂治,密疏早谈戎。chāng yán céng fú zhì,mì shū zǎo tán róng。
天子知亭伯,时人重孟公。tiān zi zhī tíng bó,shí rén zhòng mèng gōng。
何言执戟滞,便到阖棺穷。hé yán zhí jǐ zhì,biàn dào hé guān qióng。
鵀鸟巢门止,骅骝挶枥终。rén niǎo cháo mén zhǐ,huá liú jū lì zhōng。
芝筋留御帐,箫赋落王宫。zhī jīn liú yù zhàng,xiāo fù luò wáng gōng。
薄葬依庄叟,残书付所忠。báo zàng yī zhuāng sǒu,cán shū fù suǒ zhōng。
惟馀身后得,凛凛是英风。wéi yú shēn hòu dé,lǐn lǐn shì yīng fēng。
胡宿

胡宿

《全唐诗》收诗19首,小传云:“胡宿,唐末人。”误。胡宿(995—1067),字武平,常州晋陵(今江苏常州)人。宋仁宗天圣二年(1024)登进士第。历官翰林学士等职。官至枢密副使。卒谥文恭。《宋史》有传,《欧阳文忠公文集》卷三四有墓志。今存《文恭集》50卷。《宋诗纪事》卷一一收其诗。《全唐诗》沿《唐诗鼓吹》卷八之误而收作唐人,所录诸诗,皆见《文恭集》。 胡宿的作品>>

猜您喜欢

感怀

胡宿

高秋感憀慄,中夜起盘桓。gāo qiū gǎn liáo lì,zhōng yè qǐ pán huán。
啼螀思月底,哀鸿查云端。tí jiāng sī yuè dǐ,āi hóng chá yún duān。
遗蜩尚号节,初鵙早催寒。yí tiáo shàng hào jié,chū jú zǎo cuī hán。
新霜沾客鬓,凄风入人肝。xīn shuāng zhān kè bìn,qī fēng rù rén gān。
拂枕了无寐,取琴不能弹。fú zhěn le wú mèi,qǔ qín bù néng dàn。
壮图成龃龉,老泪空汍澜。zhuàng tú chéng jǔ yǔ,lǎo lèi kōng wán lán。
逢辰今匪易,行志古良难。féng chén jīn fěi yì,xíng zhì gǔ liáng nán。