古诗词

郡斋招子美

胡宿

月色初藏桂,年芳渐有梅。yuè sè chū cáng guì,nián fāng jiàn yǒu méi。
人情欣腊破,天意许春回。rén qíng xīn là pò,tiān yì xǔ chūn huí。
阴雪迎风解,寒澌向日开。yīn xuě yíng fēng jiě,hán sī xiàng rì kāi。
午枰宜试著,卯瓮好尝醅。wǔ píng yí shì zhù,mǎo wèng hǎo cháng pēi。
寓兴题红叶,乘闲步紫苔。yù xīng tí hóng yè,chéng xián bù zǐ tái。
长吟溪上曲,偏忆洛中才。zhǎng yín xī shàng qū,piān yì luò zhōng cái。
绝墨淩崖石,高文拂斗魁。jué mò líng yá shí,gāo wén fú dòu kuí。
诗锋无敢犯,酒户少能陪。shī fēng wú gǎn fàn,jiǔ hù shǎo néng péi。
绿发裁方鬒,丹心未肯灰。lǜ fā cái fāng zhěn,dān xīn wèi kěn huī。
琴书聊偃仰,鱼鸟暂徘徊。qín shū liáo yǎn yǎng,yú niǎo zàn pái huái。
蔚豹虽藏雾,蟠螭已得雷。wèi bào suī cáng wù,pán chī yǐ dé léi。
只愁腾踏去,相望隔蓬莱。zhǐ chóu téng tà qù,xiāng wàng gé péng lái。
胡宿

胡宿

《全唐诗》收诗19首,小传云:“胡宿,唐末人。”误。胡宿(995—1067),字武平,常州晋陵(今江苏常州)人。宋仁宗天圣二年(1024)登进士第。历官翰林学士等职。官至枢密副使。卒谥文恭。《宋史》有传,《欧阳文忠公文集》卷三四有墓志。今存《文恭集》50卷。《宋诗纪事》卷一一收其诗。《全唐诗》沿《唐诗鼓吹》卷八之误而收作唐人,所录诸诗,皆见《文恭集》。 胡宿的作品>>

猜您喜欢

感怀

胡宿

高秋感憀慄,中夜起盘桓。gāo qiū gǎn liáo lì,zhōng yè qǐ pán huán。
啼螀思月底,哀鸿查云端。tí jiāng sī yuè dǐ,āi hóng chá yún duān。
遗蜩尚号节,初鵙早催寒。yí tiáo shàng hào jié,chū jú zǎo cuī hán。
新霜沾客鬓,凄风入人肝。xīn shuāng zhān kè bìn,qī fēng rù rén gān。
拂枕了无寐,取琴不能弹。fú zhěn le wú mèi,qǔ qín bù néng dàn。
壮图成龃龉,老泪空汍澜。zhuàng tú chéng jǔ yǔ,lǎo lèi kōng wán lán。
逢辰今匪易,行志古良难。féng chén jīn fěi yì,xíng zhì gǔ liáng nán。