古诗词

读僧长吉诗

胡宿

生民类能言,兹文特渊邈。shēng mín lèi néng yán,zī wén tè yuān miǎo。
精韫在希微,幽通资写托。jīng yùn zài xī wēi,yōu tōng zī xiě tuō。
状物无遁形,舒情有至乐。zhuàng wù wú dùn xíng,shū qíng yǒu zhì lè。
自非妙解机,谁抽神奥籥。zì fēi miào jiě jī,shuí chōu shén ào yuè。
大士栖绿岩,门前即台岳。dà shì qī lǜ yán,mén qián jí tái yuè。
翠屏何峨峨,千仞拂寥廓。cuì píng hé é é,qiān rèn fú liáo kuò。
芝术被诸峰,烟霞兴众壑。zhī shù bèi zhū fēng,yān xiá xīng zhòng hè。
中安仁智居,旁研华竺学。zhōng ān rén zhì jū,páng yán huá zhú xué。
观法识非空,了心无少著。guān fǎ shí fēi kōng,le xīn wú shǎo zhù。
人境既相于,神明信超若。rén jìng jì xiāng yú,shén míng xìn chāo ruò。
作诗三百篇,平淡犹古乐。zuò shī sān bǎi piān,píng dàn yóu gǔ lè。
于言虽未忘,在理已能觉。yú yán suī wèi wàng,zài lǐ yǐ néng jué。
天质自然美,亦如和氏璞。tiān zhì zì rán měi,yì rú hé shì pú。
贮之古锦囊,访我杼山郭。zhù zhī gǔ jǐn náng,fǎng wǒ zhù shān guō。
杼山空崔嵬,然公久寂寞。zhù shān kōng cuī wéi,rán gōng jiǔ jì mò。
中间三百年,寂寞无人作。zhōng jiān sān bǎi nián,jì mò wú rén zuò。
何意正始音,绪馀在清角。hé yì zhèng shǐ yīn,xù yú zài qīng jiǎo。
山旁夏欲休,林英春稍落。shān páng xià yù xiū,lín yīng chūn shāo luò。
吟登苍卞馀,归梦华顶数。yín dēng cāng biàn yú,guī mèng huá dǐng shù。
驾言整巾瓶,仍前侣猿鹤。jià yán zhěng jīn píng,réng qián lǚ yuán hè。
谁言云无心,还依故山泊。shuí yán yún wú xīn,hái yī gù shān pō。
顾予禽鹿姿,缪此縻人爵。gù yǔ qín lù zī,móu cǐ mí rén jué。
居常眩韶音,几骇顿金络。jū cháng xuàn sháo yīn,jǐ hài dùn jīn luò。
比将亲椒兰,端欲甘藜藿。bǐ jiāng qīn jiāo lán,duān yù gān lí huò。
缅怀净名庵,终寻香火约。miǎn huái jìng míng ān,zhōng xún xiāng huǒ yuē。
胡宿

胡宿

《全唐诗》收诗19首,小传云:“胡宿,唐末人。”误。胡宿(995—1067),字武平,常州晋陵(今江苏常州)人。宋仁宗天圣二年(1024)登进士第。历官翰林学士等职。官至枢密副使。卒谥文恭。《宋史》有传,《欧阳文忠公文集》卷三四有墓志。今存《文恭集》50卷。《宋诗纪事》卷一一收其诗。《全唐诗》沿《唐诗鼓吹》卷八之误而收作唐人,所录诸诗,皆见《文恭集》。 胡宿的作品>>

猜您喜欢

感怀

胡宿

高秋感憀慄,中夜起盘桓。gāo qiū gǎn liáo lì,zhōng yè qǐ pán huán。
啼螀思月底,哀鸿查云端。tí jiāng sī yuè dǐ,āi hóng chá yún duān。
遗蜩尚号节,初鵙早催寒。yí tiáo shàng hào jié,chū jú zǎo cuī hán。
新霜沾客鬓,凄风入人肝。xīn shuāng zhān kè bìn,qī fēng rù rén gān。
拂枕了无寐,取琴不能弹。fú zhěn le wú mèi,qǔ qín bù néng dàn。
壮图成龃龉,老泪空汍澜。zhuàng tú chéng jǔ yǔ,lǎo lèi kōng wán lán。
逢辰今匪易,行志古良难。féng chén jīn fěi yì,xíng zhì gǔ liáng nán。