古诗词

寄献仆射相公

王禹偁

圣君宵旰念生民,重命甘盘秉国钧。shèng jūn xiāo gàn niàn shēng mín,zhòng mìng gān pán bǐng guó jūn。
引马但传三刻漏,喘牛休问四时春。yǐn mǎ dàn chuán sān kè lòu,chuǎn niú xiū wèn sì shí chūn。
羹和旧鼎黄金铉,雪压新堤白玉尘。gēng hé jiù dǐng huáng jīn xuàn,xuě yā xīn dī bái yù chén。
应念前年献诗客,谪官无俸不胜贫。yīng niàn qián nián xiàn shī kè,zhé guān wú fèng bù shèng pín。
王禹偁

王禹偁

王禹偁(954—1001)北宋白体诗人、散文家。字元之,汉族,济州巨野(今山东省巨野县)人,晚被贬于黄州,世称王黄州。太平兴国八年进士,历任右拾遗、左司谏、知制诰、翰林学士。敢于直言讽谏,因此屡受贬谪。真宗即位,召还,复知制诰。后贬知黄州,又迁蕲州病死。王禹偁为北宋诗文革新运动的先驱,文学韩愈、柳宗元,诗崇杜甫、白居易,多反映社会现实,风格清新平易。词仅存一首,反映了作者积极用世的政治抱负,格调清新旷远。著有《小畜集》。 王禹偁的作品>>

猜您喜欢

望熊耳山

王禹偁

谪居多与俗为邻,熊耳当门入望频。zhé jū duō yǔ sú wèi lín,xióng ěr dāng mén rù wàng pín。
感谢双峰对双眼,也胜逢见等闲人。gǎn xiè shuāng fēng duì shuāng yǎn,yě shèng féng jiàn děng xián rén。

阙题

王禹偁

不知鸣玉溪山下,何似仙娥水石间。bù zhī míng yù xī shān xià,hé shì xiān é shuǐ shí jiān。
免被寻常桃李妒,自开自落隐商山。miǎn bèi xún cháng táo lǐ dù,zì kāi zì luò yǐn shāng shān。

春日

王禹偁

门冷官闲似死灰,人言今日是春来。mén lěng guān xián shì sǐ huī,rén yán jīn rì shì chūn lái。
犹残旧赐银幡胜,且向山州当酒杯。yóu cán jiù cì yín fān shèng,qiě xiàng shān zhōu dāng jiǔ bēi。

问四皓

王禹偁

四冢累累岂是仙,避秦安汉道空全。sì zhǒng lèi lèi qǐ shì xiān,bì qín ān hàn dào kōng quán。
紫芝探处应辛苦,何似腰金食万钱。zǐ zhī tàn chù yīng xīn kǔ,hé shì yāo jīn shí wàn qián。

代答

王禹偁

何必骖鸾上五云,由来吾道贵全身。hé bì cān luán shàng wǔ yún,yóu lái wú dào guì quán shēn。
君看白日冲霄者,多是偷桃窃药人。jūn kàn bái rì chōng xiāo zhě,duō shì tōu táo qiè yào rén。

和仲咸杏花三绝句

王禹偁

莫道商山节候迟,晓来帘外半空枝。mò dào shāng shān jié hòu chí,xiǎo lái lián wài bàn kōng zhī。
明朝落尽无蜂蝶,冷暖人情我最知。míng cháo luò jǐn wú fēng dié,lěng nuǎn rén qíng wǒ zuì zhī。

和仲咸杏花三绝句

王禹偁

阶前已见三分落,枝上都无十日繁。jiē qián yǐ jiàn sān fēn luò,zhī shàng dōu wú shí rì fán。
谁伴多情王副使,吟诗倾酒与招魂。shuí bàn duō qíng wáng fù shǐ,yín shī qīng jiǔ yǔ zhāo hún。

和仲咸杏花三绝句

王禹偁

老去对花多感叹,春来耽酒少康宁。lǎo qù duì huā duō gǎn tàn,chūn lái dān jiǔ shǎo kāng níng。
也知此事终无益,免被渔人笑独醒。yě zhī cǐ shì zhōng wú yì,miǎn bèi yú rén xiào dú xǐng。

知州厅杏花昨日烂漫录事院今日零落唯副使公署未开戏题二韵

王禹偁

知州宅畔繁如雪,录事厅前落似梅。zhī zhōu zhái pàn fán rú xuě,lù shì tīng qián luò shì méi。
副使官闲花亦冷,至今未有一枝开。fù shǐ guān xián huā yì lěng,zhì jīn wèi yǒu yī zhī kāi。

海棠木瓜二绝句海棠赠木瓜

王禹偁

我向商山占断春,风流还似锦江滨。wǒ xiàng shāng shān zhàn duàn chūn,fēng liú hái shì jǐn jiāng bīn。
群花自合知羞耻,莫对西施更学颦。qún huā zì hé zhī xiū chǐ,mò duì xī shī gèng xué pín。

海棠木瓜二绝句海棠赠木瓜

王禹偁

莫夸颜色斗扶疏,秾艳繁香总是虚。mò kuā yán sè dòu fú shū,nóng yàn fán xiāng zǒng shì xū。
看取卫风诗什里,只因投我得琼琚。kàn qǔ wèi fēng shī shén lǐ,zhǐ yīn tóu wǒ dé qióng jū。

与方演寺丞觅盆池

王禹偁

谪宦门墙冷似村,看山厅下露莎繁。zhé huàn mén qiáng lěng shì cūn,kàn shān tīng xià lù shā fán。
涵星泳月无池沼,请致泓澄数斛盆。hán xīng yǒng yuè wú chí zhǎo,qǐng zhì hóng chéng shù hú pén。

赠孙何丁谓

王禹偁

三百年来文不振,直从韩柳到孙丁。sān bǎi nián lái wén bù zhèn,zhí cóng hán liǔ dào sūn dīng。
如今便可令修史,二子文章似六经。rú jīn biàn kě lìng xiū shǐ,èr zi wén zhāng shì liù jīng。

咏石榴花

王禹偁

王母庭中亲见栽,张骞偷得下天来。wáng mǔ tíng zhōng qīn jiàn zāi,zhāng qiān tōu dé xià tiān lái。
谁家巧妇残针线,一撮生红熨不开。shuí jiā qiǎo fù cán zhēn xiàn,yī cuō shēng hóng yùn bù kāi。

锡宴清明日

王禹偁

宴罢回来日欲斜,平康坊里那人家。yàn bà huí lái rì yù xié,píng kāng fāng lǐ nà rén jiā。
几多红袖迎门笑,争乞钗头利市花。jǐ duō hóng xiù yíng mén xiào,zhēng qǐ chāi tóu lì shì huā。