古诗词

留别仲咸

王禹偁

二年商岭赖知音,惜别难藏泪满襟。èr nián shāng lǐng lài zhī yīn,xī bié nán cáng lèi mǎn jīn。
头白忽抛攀桂伴,道消休话拔茅心。tóu bái hū pāo pān guì bàn,dào xiāo xiū huà bá máo xīn。
科名偶得同年分,交契都因谪宦深。kē míng ǒu dé tóng nián fēn,jiāo qì dōu yīn zhé huàn shēn。
唱和诗章收拾取,两家留与子孙吟。chàng hé shī zhāng shōu shí qǔ,liǎng jiā liú yǔ zi sūn yín。
王禹偁

王禹偁

王禹偁(954—1001)北宋白体诗人、散文家。字元之,汉族,济州巨野(今山东省巨野县)人,晚被贬于黄州,世称王黄州。太平兴国八年进士,历任右拾遗、左司谏、知制诰、翰林学士。敢于直言讽谏,因此屡受贬谪。真宗即位,召还,复知制诰。后贬知黄州,又迁蕲州病死。王禹偁为北宋诗文革新运动的先驱,文学韩愈、柳宗元,诗崇杜甫、白居易,多反映社会现实,风格清新平易。词仅存一首,反映了作者积极用世的政治抱负,格调清新旷远。著有《小畜集》。 王禹偁的作品>>

猜您喜欢

岁除日同年冯中允携觞见访因而沉醉病酒三日醒而偶题

王禹偁

除夜浑疑便白头,携壶相劝醉方休。chú yè hún yí biàn bái tóu,xié hú xiāng quàn zuì fāng xiū。
敢辞枕上三朝卧,且免灯前一夕愁。gǎn cí zhěn shàng sān cháo wò,qiě miǎn dēng qián yī xī chóu。
薄命我甘离凤阁,多才君亦滞龙楼。báo mìng wǒ gān lí fèng gé,duō cái jūn yì zhì lóng lóu。
相逢不尽杯中物,何以支当寂寞州。xiāng féng bù jǐn bēi zhōng wù,hé yǐ zhī dāng jì mò zhōu。

南静川野桃花下独酌因简同年冯中允

王禹偁

野桃无主满山隈,迁客携觞独自来。yě táo wú zhǔ mǎn shān wēi,qiān kè xié shāng dú zì lái。
尽日馨香留我醉,每春颜色为谁开。jǐn rì xīn xiāng liú wǒ zuì,měi chūn yán sè wèi shuí kāi。
枝穿绿竹浑疑画,片落丹河去不回。zhī chuān lǜ zhú hún yí huà,piàn luò dān hé qù bù huí。
待约同年一攀折,便如刘阮到天台。dài yuē tóng nián yī pān zhé,biàn rú liú ruǎn dào tiān tái。

放言

王禹偁

谁信人间是与非,进须行道退忘机。shuí xìn rén jiān shì yǔ fēi,jìn xū xíng dào tuì wàng jī。
卦逢大壮羝羊困,乡入无何蛱蝶飞。guà féng dà zhuàng dī yáng kùn,xiāng rù wú hé jiá dié fēi。
泽畔衣裳兰作佩,山中生计竹为扉。zé pàn yī shang lán zuò pèi,shān zhōng shēng jì zhú wèi fēi。
饥肠已共夷齐约,一曲高歌去采薇。jī cháng yǐ gòng yí qí yuē,yī qū gāo gē qù cǎi wēi。

放言

王禹偁

荣枯祸福转如轮,幽暗难欺有鬼神。róng kū huò fú zhuǎn rú lún,yōu àn nán qī yǒu guǐ shén。
天上若无司报者,世间争向不平人。tiān shàng ruò wú sī bào zhě,shì jiān zhēng xiàng bù píng rén。
夏虫莫怪冰壶色,秋隼休猜月窟身。xià chóng mò guài bīng hú sè,qiū sǔn xiū cāi yuè kū shēn。
吾道斯文如未丧,且凭方寸托穹旻。wú dào sī wén rú wèi sàng,qiě píng fāng cùn tuō qióng mín。

放言

王禹偁

贤人虽学心无闷,君子须知道自消。xián rén suī xué xīn wú mèn,jūn zi xū zhī dào zì xiāo。
德似仲尼悲凤鸟,圣如姬旦赋鸱鸮。dé shì zhòng ní bēi fèng niǎo,shèng rú jī dàn fù chī xiāo。
看松好待严霜降,试玉宜将烈火烧。kàn sōng hǎo dài yán shuāng jiàng,shì yù yí jiāng liè huǒ shāo。
青女祝融如不党,愿分顽石与山苗。qīng nǚ zhù róng rú bù dǎng,yuàn fēn wán shí yǔ shān miáo。

放言

王禹偁

人生唯问道如何,得丧升沉总是虚。rén shēng wéi wèn dào rú hé,dé sàng shēng chén zǒng shì xū。
宁可飞鸿随四皓,未能鱼腹葬三闾。níng kě fēi hóng suí sì hào,wèi néng yú fù zàng sān lǘ。
傅岩偶梦谁调鼎,彭泽高歌自荷锄。fù yán ǒu mèng shuí diào dǐng,péng zé gāo gē zì hé chú。
不向世间争窟穴,蜗牛到处是吾庐。bù xiàng shì jiān zhēng kū xué,wō niú dào chù shì wú lú。

放言

王禹偁

静算人间事偶然,穷通未必在穹玄。jìng suàn rén jiān shì ǒu rán,qióng tōng wèi bì zài qióng xuán。
关从白马欺来度,赦被青蝇暗里传。guān cóng bái mǎ qī lái dù,shè bèi qīng yíng àn lǐ chuán。
禁树罢吟红烂漫,江蓠且咏绿芊绵。jìn shù bà yín hóng làn màn,jiāng lí qiě yǒng lǜ qiān mián。
放言诗什谁堪赠,焚赠微之与乐天。fàng yán shī shén shuí kān zèng,fén zèng wēi zhī yǔ lè tiān。

寄献仆射相公

王禹偁

三朝文匠百僚师,再秉洪钧七政齐。sān cháo wén jiàng bǎi liáo shī,zài bǐng hóng jūn qī zhèng qí。
一道白麻来玉署,两条红烛上沙堤。yī dào bái má lái yù shǔ,liǎng tiáo hóng zhú shàng shā dī。
池波尚浴当时凤,省树犹存旧日鸡。chí bō shàng yù dāng shí fèng,shěng shù yóu cún jiù rì jī。
炉冶正开无弃物,应怜折剑在尘泥。lú yě zhèng kāi wú qì wù,yīng lián zhé jiàn zài chén ní。

寄献仆射相公

王禹偁

圣君宵旰念生民,重命甘盘秉国钧。shèng jūn xiāo gàn niàn shēng mín,zhòng mìng gān pán bǐng guó jūn。
引马但传三刻漏,喘牛休问四时春。yǐn mǎ dàn chuán sān kè lòu,chuǎn niú xiū wèn sì shí chūn。
羹和旧鼎黄金铉,雪压新堤白玉尘。gēng hé jiù dǐng huáng jīn xuàn,xuě yā xīn dī bái yù chén。
应念前年献诗客,谪官无俸不胜贫。yīng niàn qián nián xiàn shī kè,zhé guān wú fèng bù shèng pín。

寄冯舍人

王禹偁

转轮争合滞才华,急诏重乘上汉查。zhuǎn lún zhēng hé zhì cái huá,jí zhào zhòng chéng shàng hàn chá。
继我已吟红药树,劝君曾赋海棠花。jì wǒ yǐ yín hóng yào shù,quàn jūn céng fù hǎi táng huā。
词随健笔光纶诰,诗落成都灿绮霞。cí suí jiàn bǐ guāng lún gào,shī luò chéng dōu càn qǐ xiá。
应笑同时东观客,商于憔悴似长沙。yīng xiào tóng shí dōng guān kè,shāng yú qiáo cuì shì zhǎng shā。

回襄阳周奉礼同年因题纸尾

王禹偁

武关西畔路巉岩,两月劳君寄两缄。wǔ guān xī pàn lù chán yán,liǎng yuè láo jūn jì liǎng jiān。
镜里想添新白发,箧中犹贮旧青衫。jìng lǐ xiǎng tiān xīn bái fā,qiè zhōng yóu zhù jiù qīng shān。
扶头酒好无辞醉,缩项鱼多且放馋。fú tóu jiǔ hǎo wú cí zuì,suō xiàng yú duō qiě fàng chán。
譬似元和张太祝,十年不改旧官衔。pì shì yuán hé zhāng tài zhù,shí nián bù gǎi jiù guān xián。

清明日独酌

王禹偁

一郡官闲唯副使,一年冷节是清明。yī jùn guān xián wéi fù shǐ,yī nián lěng jié shì qīng míng。
春来春去何时尽,闲恨闲愁触处生。chūn lái chūn qù hé shí jǐn,xián hèn xián chóu chù chù shēng。
漆燕黄鹂夸舌健,柳花榆荚斗身轻。qī yàn huáng lí kuā shé jiàn,liǔ huā yú jiá dòu shēn qīng。
脱衣换得商山酒,笑把离骚独自倾。tuō yī huàn dé shāng shān jiǔ,xiào bǎ lí sāo dú zì qīng。

寒食

王禹偁

今年寒食在商山,山里风光亦可怜。jīn nián hán shí zài shāng shān,shān lǐ fēng guāng yì kě lián。
稚子就花拈蛱蝶,人家依树系秋千。zhì zi jiù huā niān jiá dié,rén jiā yī shù xì qiū qiān。
郊原晓绿初经雨,巷陌春阴乍禁烟。jiāo yuán xiǎo lǜ chū jīng yǔ,xiàng mò chūn yīn zhà jìn yān。
副使官闲莫惆怅,酒钱犹有撰碑钱。fù shǐ guān xián mò chóu chàng,jiǔ qián yóu yǒu zhuàn bēi qián。

春日登楼

王禹偁

红桃飞尽绿杨深,独倚危楼半日吟。hóng táo fēi jǐn lǜ yáng shēn,dú yǐ wēi lóu bàn rì yín。
六里山川多逐客,贰车官职是笼禽。liù lǐ shān chuān duō zhú kè,èr chē guān zhí shì lóng qín。
蓬沾残雪经秋鬓,葵隔浮云向日心。péng zhān cán xuě jīng qiū bìn,kuí gé fú yún xiàng rì xīn。
身世荣衰不能算,且倾村酒沃愁襟。shēn shì róng shuāi bù néng suàn,qiě qīng cūn jiǔ wò chóu jīn。

登郡南楼望山感而有作

王禹偁

西接蓝田东武关,有唐名郡数商颜。xī jiē lán tián dōng wǔ guān,yǒu táng míng jùn shù shāng yán。
二千石尽非吾道,一百年来负此山。èr qiān shí jǐn fēi wú dào,yī bǎi nián lái fù cǐ shān。
重叠晓岚新雨后,参差春雪夕阳间。zhòng dié xiǎo lán xīn yǔ hòu,cān chà chūn xuě xī yáng jiān。
唯供迁客风骚兴,醉望吟看不暂闲。wéi gōng qiān kè fēng sāo xīng,zuì wàng yín kàn bù zàn xián。