古诗词

寄题陕府南溪兼简孙何兄弟

王禹偁

申湖在陕服,自昔名所重。shēn hú zài shǎn fú,zì xī míng suǒ zhòng。
许昌遗唐律,人口尚传诵。xǔ chāng yí táng lǜ,rén kǒu shàng chuán sòng。
旧迹固蓁莽,胜概犹出众。jiù jì gù zhēn mǎng,shèng gài yóu chū zhòng。
前年谪商于,过此方忧恐。qián nián zhé shāng yú,guò cǐ fāng yōu kǒng。
无暇濯溪泉,恻恻心甚痛。wú xiá zhuó xī quán,cè cè xīn shén tòng。
量移还恩宥,方寸稍放纵。liàng yí hái ēn yòu,fāng cùn shāo fàng zòng。
故人孙汉公,勤恳事迎送。gù rén sūn hàn gōng,qín kěn shì yíng sòng。
柅车得三宿,延我入溪洞。nǐ chē dé sān sù,yán wǒ rù xī dòng。
春残尚有蝶,夏首始见蝀。chūn cán shàng yǒu dié,xià shǒu shǐ jiàn dōng。
朱樱实颇繁,黄鸟声亦哢。zhū yīng shí pǒ fán,huáng niǎo shēng yì lòng。
地幽接府署,亭高瞰村垄。dì yōu jiē fǔ shǔ,tíng gāo kàn cūn lǒng。
萦砌水逶迤,入檐山巃嵷。yíng qì shuǐ wēi yí,rù yán shān lóng sǒng。
鲤翻自跃金,蜗曳烧馀汞。lǐ fān zì yuè jīn,wō yè shāo yú gǒng。
石危君子介,昏乱小人勇。shí wēi jūn zi jiè,hūn luàn xiǎo rén yǒng。
虚凉集鸥鹭,爽垲无蚊蠓。xū liáng jí ōu lù,shuǎng kǎi wú wén měng。
芰叶巧如剪,萍根密非种。jì yè qiǎo rú jiǎn,píng gēn mì fēi zhǒng。
径苔自斑驳,岸草互蓊菶。jìng tái zì bān bó,àn cǎo hù wěng běng。
官酝绿开瓶,时果青出笼。guān yùn lǜ kāi píng,shí guǒ qīng chū lóng。
醉中猛别后,依约似一梦。zuì zhōng měng bié hòu,yī yuē shì yī mèng。
唯愁当要路,时复栖阘茸。wéi chóu dāng yào lù,shí fù qī dá rōng。
解梁虽近山,硗埆费耕墥。jiě liáng suī jìn shān,qiāo què fèi gēng dǒng。
常风有盬南,日夕尘塕埲。cháng fēng yǒu gǔ nán,rì xī chén wěng běng。
云泉既辽远,草树非秀耸。yún quán jì liáo yuǎn,cǎo shù fēi xiù sǒng。
况兹炎蒸月,絷缚何所动。kuàng zī yán zhēng yuè,zhí fù hé suǒ dòng。
缅怀八龙会,南溪与谁共。miǎn huái bā lóng huì,nán xī yǔ shuí gòng。
棣萼本多才,甘棠应少讼。dì è běn duō cái,gān táng yīng shǎo sòng。
枕簟与琴书,鸰原聊自奉。zhěn diàn yǔ qín shū,líng yuán liáo zì fèng。
篇章取李杜,讲贯本姬孔。piān zhāng qǔ lǐ dù,jiǎng guàn běn jī kǒng。
古文阅韩柳,特策开晁董。gǔ wén yuè hán liǔ,tè cè kāi cháo dǒng。
清吹席上来,当暑闭冰冻。qīng chuī xí shàng lái,dāng shǔ bì bīng dòng。
菱脆擘琼枝,瓜甘浮蜜筒。líng cuì bāi qióng zhī,guā gān fú mì tǒng。
气秋绿筱战,露晓圆荷捧。qì qiū lǜ xiǎo zhàn,lù xiǎo yuán hé pěng。
照湖小贺监,溪堂轻马总。zhào hú xiǎo hè jiān,xī táng qīng mǎ zǒng。
此景且不同,此怀可长恸。cǐ jǐng qiě bù tóng,cǐ huái kě zhǎng tòng。
平生好泉石,况复官散冗。píng shēng hǎo quán shí,kuàng fù guān sàn rǒng。
近闻田紫微,涟水许就俸。jìn wén tián zǐ wēi,lián shuǐ xǔ jiù fèng。
援例苟得请,申湖当入用。yuán lì gǒu dé qǐng,shēn hú dāng rù yòng。
终老占溪居,卧看秋泉涌。zhōng lǎo zhàn xī jū,wò kàn qiū quán yǒng。
王禹偁

王禹偁

王禹偁(954—1001)北宋白体诗人、散文家。字元之,汉族,济州巨野(今山东省巨野县)人,晚被贬于黄州,世称王黄州。太平兴国八年进士,历任右拾遗、左司谏、知制诰、翰林学士。敢于直言讽谏,因此屡受贬谪。真宗即位,召还,复知制诰。后贬知黄州,又迁蕲州病死。王禹偁为北宋诗文革新运动的先驱,文学韩愈、柳宗元,诗崇杜甫、白居易,多反映社会现实,风格清新平易。词仅存一首,反映了作者积极用世的政治抱负,格调清新旷远。著有《小畜集》。 王禹偁的作品>>

猜您喜欢

茶园十二韵

王禹偁

勤王修岁贡,晚驾过郊原。qín wáng xiū suì gòng,wǎn jià guò jiāo yuán。
蔽芾余千本,青葱共一园。bì fèi yú qiān běn,qīng cōng gòng yī yuán。
芽新撑老叶,土软迸深根。yá xīn chēng lǎo yè,tǔ ruǎn bèng shēn gēn。
舌小侔黄雀,毛狞摘绿猿。shé xiǎo móu huáng què,máo níng zhāi lǜ yuán。
出蒸香更别,入焙火微温。chū zhēng xiāng gèng bié,rù bèi huǒ wēi wēn。
采近桐华节,生无谷雨痕。cǎi jìn tóng huá jié,shēng wú gǔ yǔ hén。
缄縢防远道,进献趁头番。jiān téng fáng yuǎn dào,jìn xiàn chèn tóu fān。
待破华胥梦,先经阊阖门。dài pò huá xū mèng,xiān jīng chāng hé mén。
汲泉鸣玉甃,开宴压瑶罇。jí quán míng yù zhòu,kāi yàn yā yáo zūn。
茂育知天意,甄收荷主恩。mào yù zhī tiān yì,zhēn shōu hé zhǔ ēn。
沃心同直谏,苦口类嘉言。wò xīn tóng zhí jiàn,kǔ kǒu lèi jiā yán。
未复金銮召,年年奉至尊。wèi fù jīn luán zhào,nián nián fèng zhì zūn。