古诗词

扬州池亭即事

王禹偁

冥心阅群动,亦各趋所安。míng xīn yuè qún dòng,yì gè qū suǒ ān。
胡为名利人,戚戚常鲜欢。hú wèi míng lì rén,qī qī cháng xiān huān。
吾生四十四,结佩呼郎官。wú shēng sì shí sì,jié pèi hū láng guān。
掌言入纶阁,待诏直金銮。zhǎng yán rù lún gé,dài zhào zhí jīn luán。
匪谓得禄少,所嗟行道难。fěi wèi dé lù shǎo,suǒ jiē xíng dào nán。
前年谪滁上,忧畏双鬓残。qián nián zhé chú shàng,yōu wèi shuāng bìn cán。
赖有琅邪溪,时濯尘缨冠。lài yǒu láng xié xī,shí zhuó chén yīng guān。
朝佥徙淮海,任重力易殚。cháo qiān xǐ huái hǎi,rèn zhòng lì yì dān。
君恩讵可报,感激涕汍澜。jūn ēn jù kě bào,gǎn jī tì wán lán。
民瘼不能治,恻隐情悲酸。mín mò bù néng zhì,cè yǐn qíng bēi suān。
况复多病身,名宦心已阑。kuàng fù duō bìng shēn,míng huàn xīn yǐ lán。
归田未果决,怀禄尚盘桓。guī tián wèi guǒ jué,huái lù shàng pán huán。
公退何所适,池亭一凭栏。gōng tuì hé suǒ shì,chí tíng yī píng lán。
旭日媚春卉,微风生鸣湍。xù rì mèi chūn huì,wēi fēng shēng míng tuān。
呵僮勿挟弹,留客不持竿。hē tóng wù xié dàn,liú kè bù chí gān。
用冀鱼鸟驯,熙熙肆游观。yòng jì yú niǎo xùn,xī xī sì yóu guān。
神仙未可学,吏隐聊自宽。shén xiān wèi kě xué,lì yǐn liáo zì kuān。
孤吟刻幽石,此义非考槃。gū yín kè yōu shí,cǐ yì fēi kǎo pán。
王禹偁

王禹偁

王禹偁(954—1001)北宋白体诗人、散文家。字元之,汉族,济州巨野(今山东省巨野县)人,晚被贬于黄州,世称王黄州。太平兴国八年进士,历任右拾遗、左司谏、知制诰、翰林学士。敢于直言讽谏,因此屡受贬谪。真宗即位,召还,复知制诰。后贬知黄州,又迁蕲州病死。王禹偁为北宋诗文革新运动的先驱,文学韩愈、柳宗元,诗崇杜甫、白居易,多反映社会现实,风格清新平易。词仅存一首,反映了作者积极用世的政治抱负,格调清新旷远。著有《小畜集》。 王禹偁的作品>>

猜您喜欢

送江州孙膳部归阙兼寄承旨侍郎

王禹偁

九江为郡鬓成霜,淮海相逢共黯伤。jiǔ jiāng wèi jùn bìn chéng shuāng,huái hǎi xiāng féng gòng àn shāng。
放逐翰林同李白,蹉跎郎署是冯唐。fàng zhú hàn lín tóng lǐ bái,cuō tuó láng shǔ shì féng táng。
才名各负诗千首,离别无辞酒一觞。cái míng gè fù shī qiān shǒu,lí bié wú cí jiǔ yī shāng。
归见鳌头如借问,为言枨也减刚肠。guī jiàn áo tóu rú jiè wèn,wèi yán chéng yě jiǎn gāng cháng。

送严判官

王禹偁

永阳谪宦鬓成华,唯有宾从最可夸。yǒng yáng zhé huàn bìn chéng huá,wéi yǒu bīn cóng zuì kě kuā。
文学东堂进士第,风流南国相公家。wén xué dōng táng jìn shì dì,fēng liú nán guó xiāng gōng jiā。
移官我未归丹禁,回棹君今指白沙。yí guān wǒ wèi guī dān jìn,huí zhào jūn jīn zhǐ bái shā。
滁上淹翔虽已久,寺楼山色对琅邪。chú shàng yān xiáng suī yǐ jiǔ,sì lóu shān sè duì láng xié。

将巡堤堰先寄高邮蒋知军

王禹偁

二十年前在濮阳,宾筵留我共飞觞。èr shí nián qián zài pú yáng,bīn yán liú wǒ gòng fēi shāng。
当时进士衣如雪,今日郎官鬓有霜。dāng shí jìn shì yī rú xuě,jīn rì láng guān bìn yǒu shuāng。
吏役可堪巡堰埭,军城犹喜接封疆。lì yì kě kān xún yàn dài,jūn chéng yóu xǐ jiē fēng jiāng。
能来界首相期否,堤上依依柳渐黄。néng lái jiè shǒu xiāng qī fǒu,dī shàng yī yī liǔ jiàn huáng。

病起思归

王禹偁

年来多病转思山,终日呻吟簿籍间。nián lái duō bìng zhuǎn sī shān,zhōng rì shēn yín bù jí jiān。
叔夜养生休著论,陶潜难死只因闲。shū yè yǎng shēng xiū zhù lùn,táo qián nán sǐ zhǐ yīn xián。
又移郡印三年调,未报君恩两鬓斑。yòu yí jùn yìn sān nián diào,wèi bào jūn ēn liǎng bìn bān。
安得便归田里去,松篁泉石掩柴关。ān dé biàn guī tián lǐ qù,sōng huáng quán shí yǎn chái guān。

病起思归

王禹偁

四十为郎非不偶,况曾提笔直瀛洲。sì shí wèi láng fēi bù ǒu,kuàng céng tí bǐ zhí yíng zhōu。
明时遇主谁甘退,白发侵人自合休。míng shí yù zhǔ shuí gān tuì,bái fā qīn rén zì hé xiū。
梦得蹉跎因出郡,薛能诗什耻监州。mèng dé cuō tuó yīn chū jùn,xuē néng shī shén chǐ jiān zhōu。
春来病起思归甚,未敢飞章达冕旒。chūn lái bìng qǐ sī guī shén,wèi gǎn fēi zhāng dá miǎn liú。

酬太常晁丞见寄

王禹偁

当年布素定交情,恨不同为出谷莺。dāng nián bù sù dìng jiāo qíng,hèn bù tóng wèi chū gǔ yīng。
犹作三丞君最屈,遍寻两制我知荣。yóu zuò sān chéng jūn zuì qū,biàn xún liǎng zhì wǒ zhī róng。
湮沉莫厌青衫在,彼此俱嗟白发生。yān chén mò yàn qīng shān zài,bǐ cǐ jù jiē bái fā shēng。
重入玉堂非所望,汶阳田好欲归耕。zhòng rù yù táng fēi suǒ wàng,wèn yáng tián hǎo yù guī gēng。

张屯田弄璋三日略不会客戏题短什期以满月开筵

王禹偁

布素相知二十年,喜君新咏弄璋篇。bù sù xiāng zhī èr shí nián,xǐ jūn xīn yǒng nòng zhāng piān。
洗儿已过三朝会,屈客应须满月筵。xǐ ér yǐ guò sān cháo huì,qū kè yīng xū mǎn yuè yán。
桂子定为前进士,兰芽兼是小屯田。guì zi dìng wèi qián jìn shì,lán yá jiān shì xiǎo tún tián。
至时担酒移厨去,请办笙歌与管弦。zhì shí dān jiǔ yí chú qù,qǐng bàn shēng gē yǔ guǎn xián。

寄秀州冯十八礼丞同年

王禹偁

君从婺女典嘉兴,我自滁阳到广陵。jūn cóng wù nǚ diǎn jiā xīng,wǒ zì chú yáng dào guǎng líng。
同被雪霜侵两鬓,独嗟官职是三丞。tóng bèi xuě shuāng qīn liǎng bìn,dú jiē guān zhí shì sān chéng。
郡斋新养华亭鹤,乡信时逢建业僧。jùn zhāi xīn yǎng huá tíng hè,xiāng xìn shí féng jiàn yè sēng。
愿作入朝西道主,只看黄霸诏书徵。yuàn zuò rù cháo xī dào zhǔ,zhǐ kàn huáng bà zhào shū zhēng。

送丁谓之再奉使闽中

王禹偁

绣衣直指东南夷,入奏风谣受圣知。xiù yī zhí zhǐ dōng nán yí,rù zòu fēng yáo shòu shèng zhī。
持节又从三殿出,演纶还较一年迟。chí jié yòu cóng sān diàn chū,yǎn lún hái jiào yī nián chí。
朝中谬拜推贤表,江畔空吟惜别诗。cháo zhōng miù bài tuī xián biǎo,jiāng pàn kōng yín xī bié shī。
郡印喧卑文会少,为君搔首落花时。jùn yìn xuān bēi wén huì shǎo,wèi jūn sāo shǒu luò huā shí。

芍药诗

王禹偁

牡丹落尽正凄凉,红药开时醉一场。mǔ dān luò jǐn zhèng qī liáng,hóng yào kāi shí zuì yī chǎng。
羽客暗传尸解术,仙家重爇返魂香。yǔ kè àn chuán shī jiě shù,xiān jiā zhòng ruò fǎn hún xiāng。
蜂寻檀口论前事,露湿红英试晓妆。fēng xún tán kǒu lùn qián shì,lù shī hóng yīng shì xiǎo zhuāng。
曾忝掖垣真旧物,多情应认紫微郎。céng tiǎn yē yuán zhēn jiù wù,duō qíng yīng rèn zǐ wēi láng。

芍药诗

王禹偁

东君着意占残春,得得迟开亦有因。dōng jūn zhe yì zhàn cán chūn,dé dé chí kāi yì yǒu yīn。
曾与掖垣留故事,又来淮海伴词臣。céng yǔ yē yuán liú gù shì,yòu lái huái hǎi bàn cí chén。
日烧红艳排千朵,风递清香满四邻。rì shāo hóng yàn pái qiān duǒ,fēng dì qīng xiāng mǎn sì lín。
更爱枝头弄金缕,异时相对掌丝纶。gèng ài zhī tóu nòng jīn lǚ,yì shí xiāng duì zhǎng sī lún。

芍药诗

王禹偁

满院匀开似赤城,帝乡齐点上元灯。mǎn yuàn yún kāi shì chì chéng,dì xiāng qí diǎn shàng yuán dēng。
感伤纶阁多情客,珍重维扬好事僧。gǎn shāng lún gé duō qíng kè,zhēn zhòng wéi yáng hǎo shì sēng。
酌处酒杯深蘸甲,折来花朵细含棱。zhuó chù jiǔ bēi shēn zhàn jiǎ,zhé lái huā duǒ xì hán léng。
老郎为郡辜朝寄,除却吟诗百不能。lǎo láng wèi jùn gū cháo jì,chú què yín shī bǎi bù néng。

暮春

王禹偁

索寞红芳又一年,老郎空解惜春残。suǒ mò hóng fāng yòu yī nián,lǎo láng kōng jiě xī chūn cán。
才闻莺啭夸杨柳,已被蝉声哭牡丹。cái wén yīng zhuàn kuā yáng liǔ,yǐ bèi chán shēng kū mǔ dān。
壮志休磨三尺剑,白头谁藉两梁冠。zhuàng zhì xiū mó sān chǐ jiàn,bái tóu shuí jí liǎng liáng guān。
酒樽何必劳人劝,且折馀花更尽欢。jiǔ zūn hé bì láo rén quàn,qiě zhé yú huā gèng jǐn huān。

酬高邮知军蒋殿丞见寄

王禹偁

青云岂望更翱翔,览照唯添鬓雪光。qīng yún qǐ wàng gèng áo xiáng,lǎn zhào wéi tiān bìn xuě guāng。
为郡自知无政术,归田犹拟拜封章。wèi jùn zì zhī wú zhèng shù,guī tián yóu nǐ bài fēng zhāng。
且眠锦帐趣兰省,终掩云关卧草堂。qiě mián jǐn zhàng qù lán shěng,zhōng yǎn yún guān wò cǎo táng。
三入承明已过分,有何词笔敌长杨。sān rù chéng míng yǐ guò fēn,yǒu hé cí bǐ dí zhǎng yáng。

先帝登遐圣君嗣位追惟恩顾涕泣成章

王禹偁

鼎湖髯断去难攀,九五飞龙已御乾。dǐng hú rán duàn qù nán pān,jiǔ wǔ fēi lóng yǐ yù qián。
两制旧臣生白发,一番新贵上青天。liǎng zhì jiù chén shēng bái fā,yī fān xīn guì shàng qīng tiān。
老为郎吏承缞绖,假作诸侯哭几筵。lǎo wèi láng lì chéng cuī dié,jiǎ zuò zhū hóu kū jǐ yán。
疏贱无由撰哀册,梦中空负笔如椽。shū jiàn wú yóu zhuàn āi cè,mèng zhōng kōng fù bǐ rú chuán。