古诗词

一品孙郑昱

王禹偁

卜葬得假告,南出安上门。bo zàng dé jiǎ gào,nán chū ān shàng mén。
鞭马六十里,暮投中书村。biān mǎ liù shí lǐ,mù tóu zhōng shū cūn。
村翁馆我宿,茅屋欲黄昏。cūn wēng guǎn wǒ sù,máo wū yù huáng hūn。
有客忽投刺,自称一品孙。yǒu kè hū tóu cì,zì chēng yī pǐn sūn。
气貌不凡俗,因为开酒樽。qì mào bù fán sú,yīn wèi kāi jiǔ zūn。
坐久问家谍,其族大且繁。zuò jiǔ wèn jiā dié,qí zú dà qiě fán。
池州有清节,滥觞登洪源。chí zhōu yǒu qīng jié,làn shāng dēng hóng yuán。
太傅擅鸿笔,入相又出藩。tài fù shàn hóng bǐ,rù xiāng yòu chū fān。
其家本开封,改号一何尊。qí jiā běn kāi fēng,gǎi hào yī hé zūn。
至昱始六代,布衣老丘樊。zhì yù shǐ liù dài,bù yī lǎo qiū fán。
跨驴入府县,驱犊耕郊原。kuà lǘ rù fǔ xiàn,qū dú gēng jiāo yuán。
家庙固已毁,国史空具存。jiā miào gù yǐ huǐ,guó shǐ kōng jù cún。
盛德百世著,功必格乾坤。shèng dé bǎi shì zhù,gōng bì gé qián kūn。
高太已不祀,羡絪何可论。gāo tài yǐ bù sì,xiàn yīn hé kě lùn。
况复起章句,乘时宠便蕃。kuàng fù qǐ zhāng jù,chéng shí chǒng biàn fān。
子孙虽替陵,尚得守田园。zi sūn suī tì líng,shàng dé shǒu tián yuán。
我爱三代时,法度有深根。wǒ ài sān dài shí,fǎ dù yǒu shēn gēn。
卿大夫称家,世世奉蘋蘩。qīng dà fū chēng jiā,shì shì fèng píng fán。
四民有定分,宦路无驰奔。sì mín yǒu dìng fēn,huàn lù wú chí bēn。
自从杂伯道,倾夺日喧喧。zì cóng zá bó dào,qīng duó rì xuān xuān。
脱耒秉金钺,吮笔乘朱轩。tuō lěi bǐng jīn yuè,shǔn bǐ chéng zhū xuān。
朝荣又暮辱,容易如掌翻。cháo róng yòu mù rǔ,róng yì rú zhǎng fān。
古道不可复,颓波益以浑。gǔ dào bù kě fù,tuí bō yì yǐ hún。
何况度木者,倒置轮与辕。hé kuàng dù mù zhě,dào zhì lún yǔ yuán。
我亦起白屋,两朝直紫垣。wǒ yì qǐ bái wū,liǎng cháo zhí zǐ yuán。
荫子有官常,赏延弟与昆。yīn zi yǒu guān cháng,shǎng yán dì yǔ kūn。
尽待食人禄,将何报君恩。jǐn dài shí rén lù,jiāng hé bào jūn ēn。
农桑国之本,孝义古所敦。nóng sāng guó zhī běn,xiào yì gǔ suǒ dūn。
吾族不力穑,终岁饱且温。wú zú bù lì sè,zhōng suì bǎo qiě wēn。
虽非享富贵,亦以蠹黎元。suī fēi xiǎng fù guì,yì yǐ dù lí yuán。
唐贤尚消歇,我辈奚足言。táng xián shàng xiāo xiē,wǒ bèi xī zú yán。
呼儿讽此诗,播在篪与埙。hū ér fěng cǐ shī,bō zài chí yǔ xūn。
王禹偁

王禹偁

王禹偁(954—1001)北宋白体诗人、散文家。字元之,汉族,济州巨野(今山东省巨野县)人,晚被贬于黄州,世称王黄州。太平兴国八年进士,历任右拾遗、左司谏、知制诰、翰林学士。敢于直言讽谏,因此屡受贬谪。真宗即位,召还,复知制诰。后贬知黄州,又迁蕲州病死。王禹偁为北宋诗文革新运动的先驱,文学韩愈、柳宗元,诗崇杜甫、白居易,多反映社会现实,风格清新平易。词仅存一首,反映了作者积极用世的政治抱负,格调清新旷远。著有《小畜集》。 王禹偁的作品>>

猜您喜欢

眼疾

王禹偁

古人功业甘无分,往圣诗书合有缘。gǔ rén gōng yè gān wú fēn,wǎng shèng shī shū hé yǒu yuán。
何事病来花满眼,只将简策枕头眠。hé shì bìng lái huā mǎn yǎn,zhǐ jiāng jiǎn cè zhěn tóu mián。

望熊耳山

王禹偁

谪居多与俗为邻,熊耳当门入望频。zhé jū duō yǔ sú wèi lín,xióng ěr dāng mén rù wàng pín。
感谢双峰对双眼,也胜逢见等闲人。gǎn xiè shuāng fēng duì shuāng yǎn,yě shèng féng jiàn děng xián rén。

阙题

王禹偁

不知鸣玉溪山下,何似仙娥水石间。bù zhī míng yù xī shān xià,hé shì xiān é shuǐ shí jiān。
免被寻常桃李妒,自开自落隐商山。miǎn bèi xún cháng táo lǐ dù,zì kāi zì luò yǐn shāng shān。

春日

王禹偁

门冷官闲似死灰,人言今日是春来。mén lěng guān xián shì sǐ huī,rén yán jīn rì shì chūn lái。
犹残旧赐银幡胜,且向山州当酒杯。yóu cán jiù cì yín fān shèng,qiě xiàng shān zhōu dāng jiǔ bēi。

问四皓

王禹偁

四冢累累岂是仙,避秦安汉道空全。sì zhǒng lèi lèi qǐ shì xiān,bì qín ān hàn dào kōng quán。
紫芝探处应辛苦,何似腰金食万钱。zǐ zhī tàn chù yīng xīn kǔ,hé shì yāo jīn shí wàn qián。

代答

王禹偁

何必骖鸾上五云,由来吾道贵全身。hé bì cān luán shàng wǔ yún,yóu lái wú dào guì quán shēn。
君看白日冲霄者,多是偷桃窃药人。jūn kàn bái rì chōng xiāo zhě,duō shì tōu táo qiè yào rén。

和仲咸杏花三绝句

王禹偁

莫道商山节候迟,晓来帘外半空枝。mò dào shāng shān jié hòu chí,xiǎo lái lián wài bàn kōng zhī。
明朝落尽无蜂蝶,冷暖人情我最知。míng cháo luò jǐn wú fēng dié,lěng nuǎn rén qíng wǒ zuì zhī。

和仲咸杏花三绝句

王禹偁

阶前已见三分落,枝上都无十日繁。jiē qián yǐ jiàn sān fēn luò,zhī shàng dōu wú shí rì fán。
谁伴多情王副使,吟诗倾酒与招魂。shuí bàn duō qíng wáng fù shǐ,yín shī qīng jiǔ yǔ zhāo hún。

和仲咸杏花三绝句

王禹偁

老去对花多感叹,春来耽酒少康宁。lǎo qù duì huā duō gǎn tàn,chūn lái dān jiǔ shǎo kāng níng。
也知此事终无益,免被渔人笑独醒。yě zhī cǐ shì zhōng wú yì,miǎn bèi yú rén xiào dú xǐng。

知州厅杏花昨日烂漫录事院今日零落唯副使公署未开戏题二韵

王禹偁

知州宅畔繁如雪,录事厅前落似梅。zhī zhōu zhái pàn fán rú xuě,lù shì tīng qián luò shì méi。
副使官闲花亦冷,至今未有一枝开。fù shǐ guān xián huā yì lěng,zhì jīn wèi yǒu yī zhī kāi。

海棠木瓜二绝句海棠赠木瓜

王禹偁

我向商山占断春,风流还似锦江滨。wǒ xiàng shāng shān zhàn duàn chūn,fēng liú hái shì jǐn jiāng bīn。
群花自合知羞耻,莫对西施更学颦。qún huā zì hé zhī xiū chǐ,mò duì xī shī gèng xué pín。

海棠木瓜二绝句海棠赠木瓜

王禹偁

莫夸颜色斗扶疏,秾艳繁香总是虚。mò kuā yán sè dòu fú shū,nóng yàn fán xiāng zǒng shì xū。
看取卫风诗什里,只因投我得琼琚。kàn qǔ wèi fēng shī shén lǐ,zhǐ yīn tóu wǒ dé qióng jū。

与方演寺丞觅盆池

王禹偁

谪宦门墙冷似村,看山厅下露莎繁。zhé huàn mén qiáng lěng shì cūn,kàn shān tīng xià lù shā fán。
涵星泳月无池沼,请致泓澄数斛盆。hán xīng yǒng yuè wú chí zhǎo,qǐng zhì hóng chéng shù hú pén。

赠孙何丁谓

王禹偁

三百年来文不振,直从韩柳到孙丁。sān bǎi nián lái wén bù zhèn,zhí cóng hán liǔ dào sūn dīng。
如今便可令修史,二子文章似六经。rú jīn biàn kě lìng xiū shǐ,èr zi wén zhāng shì liù jīng。

咏石榴花

王禹偁

王母庭中亲见栽,张骞偷得下天来。wáng mǔ tíng zhōng qīn jiàn zāi,zhāng qiān tōu dé xià tiān lái。
谁家巧妇残针线,一撮生红熨不开。shuí jiā qiǎo fù cán zhēn xiàn,yī cuō shēng hóng yùn bù kāi。