古诗词

酬安秘丞见赠长歌

王禹偁

我闻进士登科换凡骨,信知不是风尘物。wǒ wén jìn shì dēng kē huàn fán gǔ,xìn zhī bù shì fēng chén wù。
贡籍由来数百年,直疑空却神仙窟。gòng jí yóu lái shù bǎi nián,zhí yí kōng què shén xiān kū。
其间最贵龙虎榜,乘时得路为卿相。qí jiān zuì guì lóng hǔ bǎng,chéng shí dé lù wèi qīng xiāng。
一从巢寇犯阙来,梁氏礼闱还草创。yī cóng cháo kòu fàn quē lái,liáng shì lǐ wéi hái cǎo chuàng。
庄宗明宗虽膺命,晋朝汉朝俱不永。zhuāng zōng míng zōng suī yīng mìng,jìn cháo hàn cháo jù bù yǒng。
其中纵得神仙材,太平不见哀之哉。qí zhōng zòng dé shén xiān cái,tài píng bù jiàn āi zhī zāi。
上玄应恐天地闲,安仙又谪来人寰。shàng xuán yīng kǒng tiān dì xián,ān xiān yòu zhé lái rén huán。
二十把笔疏辞源,黄河倾落昆仑山。èr shí bǎ bǐ shū cí yuán,huáng hé qīng luò kūn lún shān。
有周道衰犹叹凤,天公留得归皇宋。yǒu zhōu dào shuāi yóu tàn fèng,tiān gōng liú dé guī huáng sòng。
天水夕郎掌贡时,禹门万仞连云耸。tiān shuǐ xī láng zhǎng gòng shí,yǔ mén wàn rèn lián yún sǒng。
不是真龙不能过,嗔波怒浪浇雷火。bù shì zhēn lóng bù néng guò,chēn bō nù làng jiāo léi huǒ。
是岁北极七个星,一时下降为门生。shì suì běi jí qī gè xīng,yī shí xià jiàng wèi mén shēng。
安仙堂堂冠其首,六星煌煌愿随后。ān xiān táng táng guān qí shǒu,liù xīng huáng huáng yuàn suí hòu。
驺虞赋就铿金石,丹水诗成摛锦绣。zōu yú fù jiù kēng jīn shí,dān shuǐ shī chéng chī jǐn xiù。
玉皇殿前受恩渥,一时命入芙蓉幕。yù huáng diàn qián shòu ēn wò,yī shí mìng rù fú róng mù。
独得归州近巫峡,十二晴峰长在睫。dú dé guī zhōu jìn wū xiá,shí èr qíng fēng zhǎng zài jié。
郡斋狂醉复狂吟,书尽巴东一川叶。jùn zhāi kuáng zuì fù kuáng yín,shū jǐn bā dōng yī chuān yè。
迩来游宦五六年,吴山越水供新编。ěr lái yóu huàn wǔ liù nián,wú shān yuè shuǐ gōng xīn biān。
还同白傅苏杭日,歌诗落笔人争传。hái tóng bái fù sū háng rì,gē shī luò bǐ rén zhēng chuán。
去年始上芸香阁,出典陶丘滞锋锷。qù nián shǐ shàng yún xiāng gé,chū diǎn táo qiū zhì fēng è。
阮籍营中浮蚁馨,亚夫门外垂杨弱。ruǎn jí yíng zhōng fú yǐ xīn,yà fū mén wài chuí yáng ruò。
骥足虽知暂縻绊,樽前未始长嗟叹。jì zú suī zhī zàn mí bàn,zūn qián wèi shǐ zhǎng jiē tàn。
只应会得老聃言,大器本来成较晚。zhǐ yīng huì dé lǎo dān yán,dà qì běn lái chéng jiào wǎn。
吾君正是兴文教,不日徵归掌纶诰。wú jūn zhèng shì xīng wén jiào,bù rì zhēng guī zhǎng lún gào。
醉挨雉扇扫宫辞,怒上螭头呈谏草。zuì āi zhì shàn sǎo gōng cí,nù shàng chī tóu chéng jiàn cǎo。
笔下追还三代风,祛尽浇漓成古道。bǐ xià zhuī hái sān dài fēng,qū jǐn jiāo lí chéng gǔ dào。
丈夫方见兼济才,莫学西山采薇老。zhàng fū fāng jiàn jiān jì cái,mò xué xī shān cǎi wēi lǎo。
我今自是蓬蒿身,如何一见如故人。wǒ jīn zì shì péng hāo shēn,rú hé yī jiàn rú gù rén。
长歌谓我相剪饰,便疑平地升青云。zhǎng gē wèi wǒ xiāng jiǎn shì,biàn yí píng dì shēng qīng yún。
文章难得逢知己,知己相逢贵终始。wén zhāng nán dé féng zhī jǐ,zhī jǐ xiāng féng guì zhōng shǐ。
伊我行止方悽悽,老亲稚子相顾啼。yī wǒ xíng zhǐ fāng qī qī,lǎo qīn zhì zi xiāng gù tí。
出门动足歧路迷,得君引上登天梯。chū mén dòng zú qí lù mí,dé jūn yǐn shàng dēng tiān tī。
王禹偁

王禹偁

王禹偁(954—1001)北宋白体诗人、散文家。字元之,汉族,济州巨野(今山东省巨野县)人,晚被贬于黄州,世称王黄州。太平兴国八年进士,历任右拾遗、左司谏、知制诰、翰林学士。敢于直言讽谏,因此屡受贬谪。真宗即位,召还,复知制诰。后贬知黄州,又迁蕲州病死。王禹偁为北宋诗文革新运动的先驱,文学韩愈、柳宗元,诗崇杜甫、白居易,多反映社会现实,风格清新平易。词仅存一首,反映了作者积极用世的政治抱负,格调清新旷远。著有《小畜集》。 王禹偁的作品>>

猜您喜欢

茶园十二韵

王禹偁

勤王修岁贡,晚驾过郊原。qín wáng xiū suì gòng,wǎn jià guò jiāo yuán。
蔽芾余千本,青葱共一园。bì fèi yú qiān běn,qīng cōng gòng yī yuán。
芽新撑老叶,土软迸深根。yá xīn chēng lǎo yè,tǔ ruǎn bèng shēn gēn。
舌小侔黄雀,毛狞摘绿猿。shé xiǎo móu huáng què,máo níng zhāi lǜ yuán。
出蒸香更别,入焙火微温。chū zhēng xiāng gèng bié,rù bèi huǒ wēi wēn。
采近桐华节,生无谷雨痕。cǎi jìn tóng huá jié,shēng wú gǔ yǔ hén。
缄縢防远道,进献趁头番。jiān téng fáng yuǎn dào,jìn xiàn chèn tóu fān。
待破华胥梦,先经阊阖门。dài pò huá xū mèng,xiān jīng chāng hé mén。
汲泉鸣玉甃,开宴压瑶罇。jí quán míng yù zhòu,kāi yàn yā yáo zūn。
茂育知天意,甄收荷主恩。mào yù zhī tiān yì,zhēn shōu hé zhǔ ēn。
沃心同直谏,苦口类嘉言。wò xīn tóng zhí jiàn,kǔ kǒu lèi jiā yán。
未复金銮召,年年奉至尊。wèi fù jīn luán zhào,nián nián fèng zhì zūn。