古诗词

瑞莲歌

王禹偁

江城五月江雨晴,荷花到处红交横。jiāng chéng wǔ yuè jiāng yǔ qíng,hé huā dào chù hóng jiāo héng。
宋家池上瑞莲生,袅袅出丛抽一茎。sòng jiā chí shàng ruì lián shēng,niǎo niǎo chū cóng chōu yī jīng。
茎端菡萏开两朵,忽似娥皇将女英。jīng duān hàn dàn kāi liǎng duǒ,hū shì é huáng jiāng nǚ yīng。
九疑望断苍梧暮,低头并照湘波清。jiǔ yí wàng duàn cāng wú mù,dī tóu bìng zhào xiāng bō qīng。
花落莲成碧于卵,瑟瑟尘轻熨人眼。huā luò lián chéng bì yú luǎn,sè sè chén qīng yùn rén yǎn。
萧郎弄玉合卺时,一齐覆下琉璃盏。xiāo láng nòng yù hé jǐn shí,yī qí fù xià liú lí zhǎn。
草木效灵载图史,守臣尽可闻天子。cǎo mù xiào líng zài tú shǐ,shǒu chén jǐn kě wén tiān zi。
吾君有诏抑祥瑞,异兽珍禽不为贵。wú jūn yǒu zhào yì xiáng ruì,yì shòu zhēn qín bù wèi guì。
瑞莲无路达冕旒,也随众卉老池头。ruì lián wú lù dá miǎn liú,yě suí zhòng huì lǎo chí tóu。
吏民归美贺郡守,敢贪天功为己有。lì mín guī měi hè jùn shǒu,gǎn tān tiān gōng wèi jǐ yǒu。
古来善政数杜诗,桑无附枝麦两歧。gǔ lái shàn zhèng shù dù shī,sāng wú fù zhī mài liǎng qí。
瑞莲信美产兹土,起予谩作闲歌辞。ruì lián xìn měi chǎn zī tǔ,qǐ yǔ mán zuò xián gē cí。
年年更愿再熟稻,仓箱免使吾民饥。nián nián gèng yuàn zài shú dào,cāng xiāng miǎn shǐ wú mín jī。
王禹偁

王禹偁

王禹偁(954—1001)北宋白体诗人、散文家。字元之,汉族,济州巨野(今山东省巨野县)人,晚被贬于黄州,世称王黄州。太平兴国八年进士,历任右拾遗、左司谏、知制诰、翰林学士。敢于直言讽谏,因此屡受贬谪。真宗即位,召还,复知制诰。后贬知黄州,又迁蕲州病死。王禹偁为北宋诗文革新运动的先驱,文学韩愈、柳宗元,诗崇杜甫、白居易,多反映社会现实,风格清新平易。词仅存一首,反映了作者积极用世的政治抱负,格调清新旷远。著有《小畜集》。 王禹偁的作品>>

猜您喜欢

茶园十二韵

王禹偁

勤王修岁贡,晚驾过郊原。qín wáng xiū suì gòng,wǎn jià guò jiāo yuán。
蔽芾余千本,青葱共一园。bì fèi yú qiān běn,qīng cōng gòng yī yuán。
芽新撑老叶,土软迸深根。yá xīn chēng lǎo yè,tǔ ruǎn bèng shēn gēn。
舌小侔黄雀,毛狞摘绿猿。shé xiǎo móu huáng què,máo níng zhāi lǜ yuán。
出蒸香更别,入焙火微温。chū zhēng xiāng gèng bié,rù bèi huǒ wēi wēn。
采近桐华节,生无谷雨痕。cǎi jìn tóng huá jié,shēng wú gǔ yǔ hén。
缄縢防远道,进献趁头番。jiān téng fáng yuǎn dào,jìn xiàn chèn tóu fān。
待破华胥梦,先经阊阖门。dài pò huá xū mèng,xiān jīng chāng hé mén。
汲泉鸣玉甃,开宴压瑶罇。jí quán míng yù zhòu,kāi yàn yā yáo zūn。
茂育知天意,甄收荷主恩。mào yù zhī tiān yì,zhēn shōu hé zhǔ ēn。
沃心同直谏,苦口类嘉言。wò xīn tóng zhí jiàn,kǔ kǒu lèi jiā yán。
未复金銮召,年年奉至尊。wèi fù jīn luán zhào,nián nián fèng zhì zūn。