古诗词

筵上狂歌送侍棋衣袄天使

王禹偁

昔事先皇叨近侍,北门西掖清华地。xī shì xiān huáng dāo jìn shì,běi mén xī yē qīng huá dì。
太宗多材复多艺,万机馀暇翻棋势。tài zōng duō cái fù duō yì,wàn jī yú xiá fān qí shì。
对面千里为第一,独飞天蛾为第二。duì miàn qiān lǐ wèi dì yī,dú fēi tiān é wèi dì èr。
第三海底取明珠,三阵堂堂皆御制。dì sān hǎi dǐ qǔ míng zhū,sān zhèn táng táng jiē yù zhì。
中使宣来示近臣,天机秘密通鬼神。zhōng shǐ xuān lái shì jìn chén,tiān jī mì mì tōng guǐ shén。
乃知棋法同军法,既诫贪心又嫌怯。nǎi zhī qí fǎ tóng jūn fǎ,jì jiè tān xīn yòu xián qiè。
唯宜静胜守封疆,不乐穷兵用戈甲。wéi yí jìng shèng shǒu fēng jiāng,bù lè qióng bīng yòng gē jiǎ。
先皇三势有深旨,岂独一枰而已矣。xiān huáng sān shì yǒu shēn zhǐ,qǐ dú yī píng ér yǐ yǐ。
当时受赐感君恩,藏于箧笥传子孙。dāng shí shòu cì gǎn jūn ēn,cáng yú qiè sì chuán zi sūn。
至道年中出滁上,失脚青云空怅望。zhì dào nián zhōng chū chú shàng,shī jiǎo qīng yún kōng chàng wàng。
移典维扬日望还,轩辕鼎成飞上天。yí diǎn wéi yáng rì wàng hái,xuān yuán dǐng chéng fēi shàng tiān。
龙髯忽断攀不得,旧朝衣上泪潺湲。lóng rán hū duàn pān bù dé,jiù cháo yī shàng lèi chán yuán。
吾皇曲念先朝物,徵归再掌西垣笔。wú huáng qū niàn xiān cháo wù,zhēng guī zài zhǎng xī yuán bǐ。
悲凉忽见红药开,哭临空随梓宫出。bēi liáng hū jiàn hóng yào kāi,kū lín kōng suí zǐ gōng chū。
去年领郡得齐安,山州僻陋在江干。qù nián lǐng jùn dé qí ān,shān zhōu pì lòu zài jiāng gàn。
黄民谁识旧学士,白头犹作老郎官。huáng mín shuí shí jiù xué shì,bái tóu yóu zuò lǎo láng guān。
昨日江边天使到,随例沾恩着衣袄。zuó rì jiāng biān tiān shǐ dào,suí lì zhān ēn zhe yī ǎo。
皇华本是江南客,久侍先皇对棋弈。huáng huá běn shì jiāng nán kè,jiǔ shì xiān huáng duì qí yì。
筵中偶说当年事,三势分明皆记得。yán zhōng ǒu shuō dāng nián shì,sān shì fēn míng jiē jì dé。
我从失职别上台,御书深锁不将来。wǒ cóng shī zhí bié shàng tái,yù shū shēn suǒ bù jiāng lái。
遥想棋图在私室,天香散尽空尘埃。yáo xiǎng qí tú zài sī shì,tiān xiāng sàn jǐn kōng chén āi。
今日因君聊话及,翻作停杯向隅泣。jīn rì yīn jūn liáo huà jí,fān zuò tíng bēi xiàng yú qì。
人生不易逢圣朝,君恩未报双鬓凋。rén shēng bù yì féng shèng cháo,jūn ēn wèi bào shuāng bìn diāo。
金銮殿花春灼灼,永熙陵树夜萧萧。jīn luán diàn huā chūn zhuó zhuó,yǒng xī líng shù yè xiāo xiāo。
空叹拖肠在泥土,不如舐鼎升烟霄。kōng tàn tuō cháng zài ní tǔ,bù rú shì dǐng shēng yān xiāo。
多病相如犹未死,追思往事欲魂销。duō bìng xiāng rú yóu wèi sǐ,zhuī sī wǎng shì yù hún xiāo。
星使今辰回马首,强对离筵满倾酒。xīng shǐ jīn chén huí mǎ shǒu,qiáng duì lí yán mǎn qīng jiǔ。
悲歌一曲从事书,唱与朝中旧知友。bēi gē yī qū cóng shì shū,chàng yǔ cháo zhōng jiù zhī yǒu。
王禹偁

王禹偁

王禹偁(954—1001)北宋白体诗人、散文家。字元之,汉族,济州巨野(今山东省巨野县)人,晚被贬于黄州,世称王黄州。太平兴国八年进士,历任右拾遗、左司谏、知制诰、翰林学士。敢于直言讽谏,因此屡受贬谪。真宗即位,召还,复知制诰。后贬知黄州,又迁蕲州病死。王禹偁为北宋诗文革新运动的先驱,文学韩愈、柳宗元,诗崇杜甫、白居易,多反映社会现实,风格清新平易。词仅存一首,反映了作者积极用世的政治抱负,格调清新旷远。著有《小畜集》。 王禹偁的作品>>

猜您喜欢

送都官梁员外同年之江南转运

王禹偁

月宫同岁取丹枝,次第飞翔侍玉墀。yuè gōng tóng suì qǔ dān zhī,cì dì fēi xiáng shì yù chí。
出职未吟红药树,转官新入白云司。chū zhí wèi yín hóng yào shù,zhuǎn guān xīn rù bái yún sī。
使权繁重虽无暇,曹局清闲合赋诗。shǐ quán fán zhòng suī wú xiá,cáo jú qīng xián hé fù shī。
不似谪官淮水上,鬓毛衰飒咏江蓠。bù shì zhé guān huái shuǐ shàng,bìn máo shuāi sà yǒng jiāng lí。

有伤

王禹偁

壁上时牌催昼夜,案头朝报见存亡。bì shàng shí pái cuī zhòu yè,àn tóu cháo bào jiàn cún wáng。
悬车又丧司空相,延阁新薨贾侍郎。xuán chē yòu sàng sī kōng xiāng,yán gé xīn hōng jiǎ shì láng。
陶铸官资经化笔,品题名姓在文场。táo zhù guān zī jīng huà bǐ,pǐn tí míng xìng zài wén chǎng。
穗帷一恸无由得,徒洒春风泪数行。suì wéi yī tòng wú yóu dé,tú sǎ chūn fēng lèi shù xíng。

寄杭州西湖昭庆寺华严

王禹偁

梦幻吾身是偶然,劳生四十又三年。mèng huàn wú shēn shì ǒu rán,láo shēng sì shí yòu sān nián。
任夸西掖吟红药,何似东林种白莲。rèn kuā xī yē yín hóng yào,hé shì dōng lín zhǒng bái lián。
入定雪龛灯焰直,讲经霜殿磬声圆。rù dìng xuě kān dēng yàn zhí,jiǎng jīng shuāng diàn qìng shēng yuán。
谪官不得馀杭郡,空寄高僧结社篇。zhé guān bù dé yú háng jùn,kōng jì gāo sēng jié shè piān。

诗酒

王禹偁

白头郎吏合归耕,犹恋君恩典郡城。bái tóu láng lì hé guī gēng,yóu liàn jūn ēn diǎn jùn chéng。
已觉功名乖素志,只凭诗酒送浮生。yǐ jué gōng míng guāi sù zhì,zhǐ píng shī jiǔ sòng fú shēng。
刚肠减后微微讽,病眼昏来细细倾。gāng cháng jiǎn hòu wēi wēi fěng,bìng yǎn hūn lái xì xì qīng。
樽杓不空编集满,未能将此换公卿。zūn biāo bù kōng biān jí mǎn,wèi néng jiāng cǐ huàn gōng qīng。

和庐州通判李学士见寄

王禹偁

北门西掖久妨贤,出入丹墀近八年。běi mén xī yē jiǔ fáng xián,chū rù dān chí jìn bā nián。
且把一麾淮水上,敢思三接浴堂前。qiě bǎ yī huī huái shuǐ shàng,gǎn sī sān jiē yù táng qián。
将何政术称循吏,岂有文章号谪仙。jiāng hé zhèng shù chēng xún lì,qǐ yǒu wén zhāng hào zhé xiān。
除却清贫入诗咏,山城坐客冷无毡。chú què qīng pín rù shī yǒng,shān chéng zuò kè lěng wú zhān。

和庐州通判李学士见寄

王禹偁

金銮失职下蓬瀛,也向淮边领郡城。jīn luán shī zhí xià péng yíng,yě xiàng huái biān lǐng jùn chéng。
堆案簿书为俗吏,满楼山色负吟情。duī àn bù shū wèi sú lì,mǎn lóu shān sè fù yín qíng。
庐江地近音尘断,何逊诗来格调清。lú jiāng dì jìn yīn chén duàn,hé xùn shī lái gé diào qīng。
未得樽前一开口,可怜心绪独摇旌。wèi dé zūn qián yī kāi kǒu,kě lián xīn xù dú yáo jīng。

赠朱严

王禹偁

未得科名鬓已衰,年年憔悴在京师。wèi dé kē míng bìn yǐ shuāi,nián nián qiáo cuì zài jīng shī。
妻装秋卷停灯坐,儿趁朝餐乞米炊。qī zhuāng qiū juǎn tíng dēng zuò,ér chèn cháo cān qǐ mǐ chuī。
尚对交朋赊酒饮,遍看卿相借驴骑。shàng duì jiāo péng shē jiǔ yǐn,biàn kàn qīng xiāng jiè lǘ qí。
谁怜所好还同我,韩柳文章李杜诗。shuí lián suǒ hǎo hái tóng wǒ,hán liǔ wén zhāng lǐ dù shī。

戏和寿州曾秘丞黄黄诗

王禹偁

黄黄真是小巫娥,买恐千金价不多。huáng huáng zhēn shì xiǎo wū é,mǎi kǒng qiān jīn jià bù duō。
别母语娇空有泪,对人声颤未成歌。bié mǔ yǔ jiāo kōng yǒu lèi,duì rén shēng chàn wèi chéng gē。
产从南国胜桃李,携去东山隐薜萝。chǎn cóng nán guó shèng táo lǐ,xié qù dōng shān yǐn bì luó。
滁上老郎无妓女,草玄读易拟如何。chú shàng lǎo láng wú jì nǚ,cǎo xuán dú yì nǐ rú hé。

又和曾秘丞见赠

王禹偁

非才误受帝恩深,报国空存一片心。fēi cái wù shòu dì ēn shēn,bào guó kōng cún yī piàn xīn。
命薄任从官进退,道孤难与众浮沉。mìng báo rèn cóng guān jìn tuì,dào gū nán yǔ zhòng fú chén。
日边信断无归梦,滁上公馀且醉吟。rì biān xìn duàn wú guī mèng,chú shàng gōng yú qiě zuì yín。
劳寄新诗远相唁,野云何处望为霖。láo jì xīn shī yuǎn xiāng yàn,yě yún hé chù wàng wèi lín。

又和曾秘丞见赠

王禹偁

谬因文字立虚名,寓直金銮冒宠荣。miù yīn wén zì lì xū míng,yù zhí jīn luán mào chǒng róng。
两度黜官谁是援,二毛侵鬓自堪惊。liǎng dù chù guān shuí shì yuán,èr máo qīn bìn zì kān jīng。
宫花谩役春来梦,山蕨聊供醉后羹。gōng huā mán yì chūn lái mèng,shān jué liáo gōng zuì hòu gēng。
身外浮华尽闲物,不将穷达问君平。shēn wài fú huá jǐn xián wù,bù jiāng qióng dá wèn jūn píng。

又和曾秘丞见赠

王禹偁

箧中经岁锁朝衣,自觉心闲少梦思。qiè zhōng jīng suì suǒ cháo yī,zì jué xīn xián shǎo mèng sī。
失马叟言徒喻道,牧猪奴戏任争棋。shī mǎ sǒu yán tú yù dào,mù zhū nú xì rèn zhēng qí。
且持使节安黔首,莫爱恩波沃漏卮。qiě chí shǐ jié ān qián shǒu,mò ài ēn bō wò lòu zhī。
况是无功头已白,此身长恐负明时。kuàng shì wú gōng tóu yǐ bái,cǐ shēn zhǎng kǒng fù míng shí。

饶州马殿院频寄黑髭药服数千丸斑白未减作诗以报之

王禹偁

两州迢递隔长江,寄药知君念老郎。liǎng zhōu tiáo dì gé zhǎng jiāng,jì yào zhī jūn niàn lǎo láng。
妙术远惭周柱史,衰容争奈汉冯唐。miào shù yuǎn cán zhōu zhù shǐ,shuāi róng zhēng nài hàn féng táng。
未除凡骨无仙分,欲断愁根有醉乡。wèi chú fán gǔ wú xiān fēn,yù duàn chóu gēn yǒu zuì xiāng。
多羡绣衣须鬓黑,满身唯带柏台霜。duō xiàn xiù yī xū bìn hēi,mǎn shēn wéi dài bǎi tái shuāng。

岁暮感怀

王禹偁

岁暮山城放逐臣,老从霄汉委泥尘。suì mù shān chéng fàng zhú chén,lǎo cóng xiāo hàn wěi ní chén。
公卿别后全无信,兄弟书来只说贫。gōng qīng bié hòu quán wú xìn,xiōng dì shū lái zhǐ shuō pín。
眼看青山休未得,鬓垂华发摘空频。yǎn kàn qīng shān xiū wèi dé,bìn chuí huá fā zhāi kōng pín。
文章气概成何事,沾惹虚名误此身。wén zhāng qì gài chéng hé shì,zhān rě xū míng wù cǐ shēn。

送郑南进士归洪州

王禹偁

霜飘枫叶满长郊,家指西山旧结茅。shuāng piāo fēng yè mǎn zhǎng jiāo,jiā zhǐ xī shān jiù jié máo。
访我谪居龙失水,怜君行路鸟焚巢。fǎng wǒ zhé jū lóng shī shuǐ,lián jūn xíng lù niǎo fén cháo。
仲尼未免遭儒戏,杨子何烦解客嘲。zhòng ní wèi miǎn zāo rú xì,yáng zi hé fán jiě kè cháo。
归去豫章泉石好,不知徐孺与谁交。guī qù yù zhāng quán shí hǎo,bù zhī xú rú yǔ shuí jiāo。

送董谏议之任湘潭

王禹偁

依依行色满帆樯,又借仁风惠远方。yī yī xíng sè mǎn fān qiáng,yòu jiè rén fēng huì yuǎn fāng。
暂去长沙非贾谊,犹虚计相待张苍。zàn qù zhǎng shā fēi jiǎ yì,yóu xū jì xiāng dài zhāng cāng。
槛前波浪潇湘阔,雨后汀洲橘柚香。kǎn qián bō làng xiāo xiāng kuò,yǔ hòu tīng zhōu jú yòu xiāng。
翰苑放臣知最幸,愿听民讼继甘棠。hàn yuàn fàng chén zhī zuì xìng,yuàn tīng mín sòng jì gān táng。