古诗词

满江红·钱舜举桃花折枝

张翥

前度刘郎,重来访、玄都燕麦。qián dù liú láng,zhòng lái fǎng xuán dōu yàn mài。
回首地、暗香销尽,暮云低碧。huí shǒu dì àn xiāng xiāo jǐn,mù yún dī bì。
啼鸟犹知人怅望,东风不管花狼籍。tí niǎo yóu zhī rén chàng wàng,dōng fēng bù guǎn huā láng jí。
又凄凄、红雨夕阳中,空相忆。yòu qī qī hóng yǔ xī yáng zhōng,kōng xiāng yì。
繁华梦,浑无迹。fán huá mèng,hún wú jì。
丹青笔,还留得。dān qīng bǐ,hái liú dé。
恍一枝常见,故园春色。huǎng yī zhī cháng jiàn,gù yuán chūn sè。
尘世事多吾欲避,武陵路远谁能觅。chén shì shì duō wú yù bì,wǔ líng lù yuǎn shuí néng mì。
但有山、可隐便须归,栽桃客。dàn yǒu shān kě yǐn biàn xū guī,zāi táo kè。

张翥

张翥(1287~1368) 元代诗人。字仲举,晋宁(今山西临汾)人。少年时四处游荡,后随著名文人李存读书,十分勤奋。其父调官杭州,又有机会随仇远学习,因此诗文都写得出色,渐有名气。张翥有一段时间隐居扬州,至正初年(1341)被任命为国子助教。后来升至翰林学士承旨。 张翥的作品>>

猜您喜欢

题林若拙画孤山图

张翥

孤山处士孤吟处,水影月香馀妙句。gū shān chù shì gū yín chù,shuǐ yǐng yuè xiāng yú miào jù。
鹤声叫绝陵谷秋,修竹祠空几愁暮。hè shēng jiào jué líng gǔ qiū,xiū zhú cí kōng jǐ chóu mù。
白云生根著湖水,力尽西风飞不去。bái yún shēng gēn zhù hú shuǐ,lì jǐn xī fēng fēi bù qù。
何人鞭石下崔嵬,中流截断鱼龙路。hé rén biān shí xià cuī wéi,zhōng liú jié duàn yú lóng lù。
丹青楼观花如雾,葵麦无情仅前度。dān qīng lóu guān huā rú wù,kuí mài wú qíng jǐn qián dù。
何似槎牙半死枝,百年犹是咸平树。hé shì chá yá bàn sǐ zhī,bǎi nián yóu shì xián píng shù。
荒烟坏柳断桥冰,宿葑田深散鸥鹭。huāng yān huài liǔ duàn qiáo bīng,sù fēng tián shēn sàn ōu lù。
画船歌舞不须臾,落落诗名自如故。huà chuán gē wǔ bù xū yú,luò luò shī míng zì rú gù。
野人亦有沧洲趣,安得数椽相近住。yě rén yì yǒu cāng zhōu qù,ān dé shù chuán xiāng jìn zhù。
长待天寒欲雪时,杖藜来访梅边墓。zhǎng dài tiān hán yù xuě shí,zhàng lí lái fǎng méi biān mù。

有客有客在门崔嵬高盖华轩起欲与之语言已叱仆夫回辕

张翥

宁不少忍须臾,谓我巷不容车。níng bù shǎo rěn xū yú,wèi wǒ xiàng bù róng chē。
北望豪家是趋,堂上有筝有竽。běi wàng háo jiā shì qū,táng shàng yǒu zhēng yǒu yú。

有客有客在门崔嵬高盖华轩起欲与之语言已叱仆夫回辕

张翥

盛衰相寻无端,媒劳恩绝则然。shèng shuāi xiāng xún wú duān,méi láo ēn jué zé rán。
还坐自乐我闲,勿谓无知绝弦。hái zuò zì lè wǒ xián,wù wèi wú zhī jué xián。

门有车马客行

张翥

坐秋雨思秋风,仰视白日云中。zuò qiū yǔ sī qiū fēng,yǎng shì bái rì yún zhōng。
彼美一人谁容,秉心郁其忡忡。bǐ měi yī rén shuí róng,bǐng xīn yù qí chōng chōng。

门有车马客行

张翥

为客一鼓云何,慷慨起舞悲歌。wèi kè yī gǔ yún hé,kāng kǎi qǐ wǔ bēi gē。
巨鱼出听凉波,鸣鸟徘徊庭柯。jù yú chū tīng liáng bō,míng niǎo pái huái tíng kē。