古诗词

叶梦得

客路重经黄鹄前,故人仍得暂留连。kè lù zhòng jīng huáng gǔ qián,gù rén réng dé zàn liú lián。
长枪大剑笑安用,白发苍颜空自怜。zhǎng qiāng dà jiàn xiào ān yòng,bái fā cāng yán kōng zì lián。
照野已惊横雉堞,蔽江行见下楼船。zhào yě yǐ jīng héng zhì dié,bì jiāng xíng jiàn xià lóu chuán。
灞陵醉尉无人识,漫对云峰说旧年。bà líng zuì wèi wú rén shí,màn duì yún fēng shuō jiù nián。
叶梦得

叶梦得

叶梦得(1077~1148) 宋代词人。字少蕴。苏州吴县人。绍圣四年(1097)登进士第,历任翰林学士、户部尚书、江东安抚大使等官职。晚年隐居湖州弁山玲珑山石林,故号石林居士,所著诗文多以石林为名,如《石林燕语》、《石林词》、《石林诗话》等。绍兴十八年卒,年七十二。死后追赠检校少保。 在北宋末年到南宋前半期的词风变异过程中,叶梦得是起到先导和枢纽作用的重要词人。作为南渡词人中年辈较长的一位,叶梦得开拓了南宋前半期以“气“入词的词坛新路。叶词中的气主要表现在英雄气、狂气、逸气三方面。 叶梦得的作品>>

猜您喜欢

临江仙·其一十一正月二十四日晚至湖上

叶梦得

三日疾风吹浩荡,绿芜未遍平沙。sān rì jí fēng chuī hào dàng,lǜ wú wèi biàn píng shā。
约回残影射明霞。yuē huí cán yǐng shè míng xiá。
水光遥泛坐,烟柳卧敧斜。shuǐ guāng yáo fàn zuò,yān liǔ wò jī xié。
霜鬓不堪春点检,留连又见芳华。shuāng bìn bù kān chūn diǎn jiǎn,liú lián yòu jiàn fāng huá。
一枝重插去年花。yī zhī zhòng chā qù nián huā。
此身江海梦,何处定吾家。cǐ shēn jiāng hǎi mèng,hé chù dìng wú jiā。

临江仙·其一十二熙春台与王取道、贺方回、曾公衮会别

叶梦得

自笑天涯无定准,飘然到处迟留。zì xiào tiān yá wú dìng zhǔn,piāo rán dào chù chí liú。
兴阑却上五湖舟。xīng lán què shàng wǔ hú zhōu。
鲈莼新有味,碧树已惊秋。lú chún xīn yǒu wèi,bì shù yǐ jīng qiū。
台上微凉初过雨,一尊聊记同游。tái shàng wēi liáng chū guò yǔ,yī zūn liáo jì tóng yóu。
寄声时为到沧洲。jì shēng shí wèi dào cāng zhōu。
遥知敧枕处,万壑看交流。yáo zhī jī zhěn chù,wàn hè kàn jiāo liú。

临江仙·其一十三癸卯次葛鲁卿法华山曲水劝酒

叶梦得

山半飞泉鸣玉佩,回波倒卷粼粼。shān bàn fēi quán míng yù pèi,huí bō dào juǎn lín lín。
解巾聊濯十年尘。jiě jīn liáo zhuó shí nián chén。
青山应却怪,此段久无人。qīng shān yīng què guài,cǐ duàn jiǔ wú rén。
行乐应须贤太守,风光过眼逡巡。xíng lè yīng xū xián tài shǒu,fēng guāng guò yǎn qūn xún。
不辞常作坐中宾。bù cí cháng zuò zuò zhōng bīn。
只愁花解笑,衰鬓不宜春。zhǐ chóu huā jiě xiào,shuāi bìn bù yí chūn。

临江仙·其一十四西园右春亭新成

叶梦得

手种千株桃李树,参差半已成阴。shǒu zhǒng qiān zhū táo lǐ shù,cān chà bàn yǐ chéng yīn。
主人何事马骎骎。zhǔ rén hé shì mǎ qīn qīn。
二年江海路,空负种花心。èr nián jiāng hǎi lù,kōng fù zhǒng huā xīn。
试向中间安小槛,此还长要追寻。shì xiàng zhōng jiān ān xiǎo kǎn,cǐ hái zhǎng yào zhuī xún。
却惊摇落动悲吟。què jīng yáo luò dòng bēi yín。
春归知早晚,为我变层林。chūn guī zhī zǎo wǎn,wèi wǒ biàn céng lín。

临江仙·其一十五乙卯八月九日,南山绝项作台新成,与客赏月作

叶梦得

绝顶参差千嶂列,不知空水相浮。jué dǐng cān chà qiān zhàng liè,bù zhī kōng shuǐ xiāng fú。
下临湖海见三州。xià lín hú hǎi jiàn sān zhōu。
落霞横暮景,为客小迟留。luò xiá héng mù jǐng,wèi kè xiǎo chí liú。
卷尽微云天更阔,此行不负清秋。juǎn jǐn wēi yún tiān gèng kuò,cǐ xíng bù fù qīng qiū。
忽惊河汉近人流。hū jīng hé hàn jìn rén liú。
青霄元有路,一笑倚琼楼。qīng xiāo yuán yǒu lù,yī xiào yǐ qióng lóu。

临江仙·其一十六明日与客复登台,再用前韵

叶梦得

一醉三年那易得,应须大白同浮。yī zuì sān nián nà yì dé,yīng xū dà bái tóng fú。
已知绝景是吾州。yǐ zhī jué jǐng shì wú zhōu。
姮娥仍有意,更肯为人留。héng é réng yǒu yì,gèng kěn wèi rén liú。
万籁无声遥夜永,人间未识高秋。wàn lài wú shēng yáo yè yǒng,rén jiān wèi shí gāo qiū。
从来我客尽风流。cóng lái wǒ kè jǐn fēng liú。
故知怜老子,尤胜在南楼。gù zhī lián lǎo zi,yóu shèng zài nán lóu。

临江仙·其一十七明日小雨,已而风大作,复晚晴,遂见月,与客再登

叶梦得

卷地惊风吹雨去,却看香雾轻浮。juǎn dì jīng fēng chuī yǔ qù,què kàn xiāng wù qīng fú。
遥知清影遍南州。yáo zhī qīng yǐng biàn nán zhōu。
万峰横玉立,谁为此山留。wàn fēng héng yù lì,shuí wèi cǐ shān liú。
邂逅一欢须共惜,年年长记今秋。xiè hòu yī huān xū gòng xī,nián nián zhǎng jì jīn qiū。
平生江海恨飘流。píng shēng jiāng hǎi hèn piāo liú。
元龙真老懒,无意卧高楼。yuán lóng zhēn lǎo lǎn,wú yì wò gāo lóu。

临江仙·其一十八诏芳亭赠坐客

叶梦得

一醉年年今夜月,酒船聊更同浮。yī zuì nián nián jīn yè yuè,jiǔ chuán liáo gèng tóng fú。
恨无羯鼓打梁州。hèn wú jié gǔ dǎ liáng zhōu。
遗声犹好在,风景一时留。yí shēng yóu hǎo zài,fēng jǐng yī shí liú。
老去狂歌君勿笑,已拚双鬓成秋。lǎo qù kuáng gē jūn wù xiào,yǐ pàn shuāng bìn chéng qiū。
会须击节溯中流。huì xū jī jié sù zhōng liú。
一声云外笛,惊看水明楼。yī shēng yún wài dí,jīng kàn shuǐ míng lóu。

虞美人·其二极目亭望西山

叶梦得

翻翻翠叶梧桐老。fān fān cuì yè wú tóng lǎo。
雨后凉生早。yǔ hòu liáng shēng zǎo。
葛巾藜杖正关情。gé jīn lí zhàng zhèng guān qíng。
莫遣繁蝉、容易作秋声。mò qiǎn fán chán róng yì zuò qiū shēng。
遥空不尽青天去。yáo kōng bù jǐn qīng tiān qù。
一抹残霞暮。yī mǒ cán xiá mù。
病馀无力厌跻攀。bìng yú wú lì yàn jī pān。
为寄曲阑幽意、到西山。wèi jì qū lán yōu yì dào xī shān。

虞美人·其三上巳席上

叶梦得

一声鶗鴂催春晚。yī shēng tí jué cuī chūn wǎn。
芳草连空远。fāng cǎo lián kōng yuǎn。
年年馀恨怨残红。nián nián yú hèn yuàn cán hóng。
可是无情、容易爱随风。kě shì wú qíng róng yì ài suí fēng。
茂林修竹山阴道。mào lín xiū zhú shān yīn dào。
千载谁重到。qiān zài shuí zhòng dào。
半湖流水夕阳前。bàn hú liú shuǐ xī yáng qián。
犹有一觞一咏、似当年。yóu yǒu yī shāng yī yǒng shì dāng nián。

虞美人·其四同蔡宽夫置酒,王仲弓出歌人,声甚妙

叶梦得

东风一夜催春到。dōng fēng yī yè cuī chūn dào。
杨柳朝来好。yáng liǔ cháo lái hǎo。
莫辞尊酒重携持。mò cí zūn jiǔ zhòng xié chí。
老去情怀、能有几人知。lǎo qù qíng huái néng yǒu jǐ rén zhī。
凤台园里新诗伴。fèng tái yuán lǐ xīn shī bàn。
不用相追唤。bù yòng xiāng zhuī huàn。
一声清唱落琼卮。yī shēng qīng chàng luò qióng zhī。
千顷西风烟浪、晚云迟。qiān qǐng xī fēng yān làng wǎn yún chí。

虞美人·二日小雨达旦,西园独卧,寒甚不能其五寐,时窗前梨花将谢

叶梦得

数声微雨风惊晓。shù shēng wēi yǔ fēng jīng xiǎo。
烛影欹残照。zhú yǐng yī cán zhào。
客愁不奈五更寒。kè chóu bù nài wǔ gèng hán。
明日梨花开尽、有谁看。míng rì lí huā kāi jǐn yǒu shuí kàn。
追寻犹记清明近。zhuī xún yóu jì qīng míng jìn。
为向花前问。wèi xiàng huā qián wèn。
东风正使解欺侬。dōng fēng zhèng shǐ jiě qī nóng。
不道花应有恨、也匆匆。bù dào huā yīng yǒu hèn yě cōng cōng。

虞美人·其六寒食泛舟

叶梦得

平波涨绿春堤满。píng bō zhǎng lǜ chūn dī mǎn。
渡口人归晚。dù kǒu rén guī wǎn。
短篷轻楫费追寻。duǎn péng qīng jí fèi zhuī xún。
始信十年归梦、是如今。shǐ xìn shí nián guī mèng shì rú jīn。
故人回望高阳里。gù rén huí wàng gāo yáng lǐ。
遥想车连骑。yáo xiǎng chē lián qí。
尊前点检旧年春。zūn qián diǎn jiǎn jiù nián chūn。
应有海棠、犹记插花人。yīng yǒu hǎi táng yóu jì chā huā rén。

虞美人·其七逋堂睡起,同吹洞箫

叶梦得

绿阴初过黄梅雨。lǜ yīn chū guò huáng méi yǔ。
隔叶闻莺语。gé yè wén yīng yǔ。
睡馀谁遣夕阳斜。shuì yú shuí qiǎn xī yáng xié。
时有微凉风动、入窗纱。shí yǒu wēi liáng fēng dòng rù chuāng shā。
天涯走遍终何有。tiān yá zǒu biàn zhōng hé yǒu。
白发空搔首。bái fā kōng sāo shǒu。
未须锦瑟怨年华。wèi xū jǐn sè yuàn nián huá。
为寄一声长笛、怨梅花。wèi jì yī shēng zhǎng dí yuàn méi huā。

虞美人·其八赠蔡子因

叶梦得

梅花落尽桃花小。méi huā luò jǐn táo huā xiǎo。
春事馀多少。chūn shì yú duō shǎo。
新亭风景尚依然。xīn tíng fēng jǐng shàng yī rán。
白发故人相遇、且留连。bái fā gù rén xiāng yù qiě liú lián。
家山应在层林外。jiā shān yīng zài céng lín wài。
怅望花前醉。chàng wàng huā qián zuì。
半天烟雾尚连空。bàn tiān yān wù shàng lián kōng。
唤取扁舟归去、与君同。huàn qǔ biǎn zhōu guī qù yǔ jūn tóng。
1801234567»