古诗词

送春有感

吴芾

物物俱有情,情尤钟我辈。wù wù jù yǒu qíng,qíng yóu zhōng wǒ bèi。
况复病且衰,白发不相贷。kuàng fù bìng qiě shuāi,bái fā bù xiāng dài。
今日送残春,倍觉生感慨。jīn rì sòng cán chūn,bèi jué shēng gǎn kǎi。
正恐明年春,此身不复在。zhèng kǒng míng nián chūn,cǐ shēn bù fù zài。
忆昔少年时,逢春便倾盖。yì xī shǎo nián shí,féng chūn biàn qīng gài。
五十六年中,相亲复相爱。wǔ shí liù nián zhōng,xiāng qīn fù xiāng ài。
春虽自天来,只在花丛内。chūn suī zì tiān lái,zhǐ zài huā cóng nèi。
常忧地不宽,栽花容有碍。cháng yōu dì bù kuān,zāi huā róng yǒu ài。
买山敢论钱,惟恐力不逮。mǎi shān gǎn lùn qián,wéi kǒng lì bù dǎi。
花开即欲看,花好还须戴。huā kāi jí yù kàn,huā hǎo hái xū dài。
诗必为花吟,酒必与花对。shī bì wèi huā yín,jiǔ bì yǔ huā duì。
醉则卧花间,岂事形骸外。zuì zé wò huā jiān,qǐ shì xíng hái wài。
醒复绕花行,视之过粉黛。xǐng fù rào huā xíng,shì zhī guò fěn dài。
从人笑我狂,我作童儿态。cóng rén xiào wǒ kuáng,wǒ zuò tóng ér tài。
自云尽此身,与春长相会。zì yún jǐn cǐ shēn,yǔ chūn zhǎng xiāng huì。
人事苦相争,花谢春亦退。rén shì kǔ xiāng zhēng,huā xiè chūn yì tuì。
我欲苦留春,春去不少待。wǒ yù kǔ liú chūn,chūn qù bù shǎo dài。
为春搅离肠,寝食俱忘废。wèi chūn jiǎo lí cháng,qǐn shí jù wàng fèi。
悲来不可禁,未免歌慷慨。bēi lái bù kě jìn,wèi miǎn gē kāng kǎi。
我当保馀龄,相见犹可再。wǒ dāng bǎo yú líng,xiāng jiàn yóu kě zài。
若或径溘然,遂成永分背。ruò huò jìng kè rán,suì chéng yǒng fēn bèi。
愿春略踌躇,一樽容我酹。yuàn chūn lüè chóu chú,yī zūn róng wǒ lèi。

吴芾

宋台州仙居人,字明可,号湖山居士。高宗绍兴二年进士。为秘书省正字,以不附秦桧,出为处、婺、越三州通判。后除殿中侍御史,力主高宗亲征。孝宗即位,历知婺州、绍兴、临安,累迁吏部侍郎。以刚直见忌,求去。以龙图阁直学士致仕。卒谥康肃。有《湖山集》。 吴芾的作品>>

猜您喜欢

垂虹闻笛

吴芾

三十年前此凭栏,醉听渔笛暮江寒。sān shí nián qián cǐ píng lán,zuì tīng yú dí mù jiāng hán。
重来虽复闻三弄,老去终无旧日欢。zhòng lái suī fù wén sān nòng,lǎo qù zhōng wú jiù rì huān。

和王知府惠瓦砚

吴芾

文房四子旧周旋,老去情疏只自怜。wén fáng sì zi jiù zhōu xuán,lǎo qù qíng shū zhǐ zì lián。
不谓陶泓犹见念,远来相顾不相捐。bù wèi táo hóng yóu jiàn niàn,yuǎn lái xiāng gù bù xiāng juān。

得家书喜津病愈

吴芾

老怀郁郁苦难舒,忽报吾儿病已除。lǎo huái yù yù kǔ nán shū,hū bào wú ér bìng yǐ chú。
便觉身心无个事,万钱不抵一封书。biàn jué shēn xīn wú gè shì,wàn qián bù dǐ yī fēng shū。

得乡书

吴芾

闻道交亲知我还,欢迎竞欲越乡关。wén dào jiāo qīn zhī wǒ hái,huān yíng jìng yù yuè xiāng guān。
我于乡里初无补,又复劳人祇汗颜。wǒ yú xiāng lǐ chū wú bǔ,yòu fù láo rén qí hàn yán。

戊子春术者刘五星谓予寿有八十一感而有作二首

吴芾

纵使诚如日者言,此身只合在林泉。zòng shǐ chéng rú rì zhě yán,cǐ shēn zhǐ hé zài lín quán。
从今便得休官去,止有闲居十五年。cóng jīn biàn dé xiū guān qù,zhǐ yǒu xián jū shí wǔ nián。

戊子春术者刘五星谓予寿有八十一感而有作二首

吴芾

多少同年尽溘然,我今独喜尚安全。duō shǎo tóng nián jǐn kè rán,wǒ jīn dú xǐ shàng ān quán。
傥延朝夕诚为幸,敢谓犹能十五年。tǎng yán cháo xī chéng wèi xìng,gǎn wèi yóu néng shí wǔ nián。

周相士谓予寿至九十三又成一绝

吴芾

年登九九已云多,相士犹添十载过。nián dēng jiǔ jiǔ yǐ yún duō,xiāng shì yóu tiān shí zài guò。
万事都捐无复念,老而不死待如何。wàn shì dōu juān wú fù niàn,lǎo ér bù sǐ dài rú hé。

览洛中名园记有感

吴芾

历官冉冉逾三纪,阅世看看近七旬。lì guān rǎn rǎn yú sān jì,yuè shì kàn kàn jìn qī xún。
更览名园兴废记,愈令人忆故园春。gèng lǎn míng yuán xīng fèi jì,yù lìng rén yì gù yuán chūn。

领客赏梅

吴芾

经年相别阻传杯,忽见梅枝入眼来。jīng nián xiāng bié zǔ chuán bēi,hū jiàn méi zhī rù yǎn lái。
今日劝君休惜醉,不应辜负腊前梅。jīn rì quàn jūn xiū xī zuì,bù yīng gū fù là qián méi。

领客赏梅

吴芾

只拟花开把酒杯,南枝忽递暗香来。zhǐ nǐ huā kāi bǎ jiǔ bēi,nán zhī hū dì àn xiāng lái。
径须领客同清赏,莫待城头吹落梅。jìng xū lǐng kè tóng qīng shǎng,mò dài chéng tóu chuī luò méi。

移梅北隩和黄清表韵

吴芾

自惭面目久尘埃,拟对冰姿一笑开。zì cán miàn mù jiǔ chén āi,nǐ duì bīng zī yī xiào kāi。
闻道前村连夜发,岂辞健步远移来。wén dào qián cūn lián yè fā,qǐ cí jiàn bù yuǎn yí lái。

贺董伯玉探梅

吴芾

寄语南枝及早开,莫迟春信待人催。jì yǔ nán zhī jí zǎo kāi,mò chí chūn xìn dài rén cuī。
我今已办千钟酒,准拟花前醉百回。wǒ jīn yǐ bàn qiān zhōng jiǔ,zhǔn nǐ huā qián zuì bǎi huí。

梅庄主人袖诗见过累日欲得次韵以汩汩无暇且和一绝

吴芾

偶驱小队踏苍苔,无数梅花照眼开。ǒu qū xiǎo duì tà cāng tái,wú shù méi huā zhào yǎn kāi。
更有高人同胜赏,此行端是不虚来。gèng yǒu gāo rén tóng shèng shǎng,cǐ xíng duān shì bù xū lái。

何彦清梅诗二绝用韵颇严诸公相率同和

吴芾

清愁幽恨不禁春,寂寞池塘雪意昏。qīng chóu yōu hèn bù jìn chūn,jì mò chí táng xuě yì hūn。
寄语高楼莫吹笛,夜寒留取伴龙孙。jì yǔ gāo lóu mò chuī dí,yè hán liú qǔ bàn lóng sūn。

何彦清梅诗二绝用韵颇严诸公相率同和

吴芾

只把南枝作雪看,一般风韵照人寒。zhǐ bǎ nán zhī zuò xuě kàn,yī bān fēng yùn zhào rén hán。
当年儿女还知此,定借君来答谢安。dāng nián ér nǚ hái zhī cǐ,dìng jiè jūn lái dá xiè ān。