古诗词

纪梦

吴芾

平生好山水,至老心不移。píng shēng hǎo shān shuǐ,zhì lǎo xīn bù yí。
每闻有佳处,欲见唯恐迟。měi wén yǒu jiā chù,yù jiàn wéi kǒng chí。
相去虽云远,不惮脚力疲。xiāng qù suī yún yuǎn,bù dàn jiǎo lì pí。
纵不能得到,夜梦必见之。zòng bù néng dé dào,yè mèng bì jiàn zhī。
晚岁卜筑地,一半在翠微。wǎn suì bo zhù dì,yī bàn zài cuì wēi。
山水既俱胜,景物还相宜。shān shuǐ jì jù shèng,jǐng wù hái xiāng yí。
旁人来睹此,已自心目怡。páng rén lái dǔ cǐ,yǐ zì xīn mù yí。
若乃梦中见,则又远过斯。ruò nǎi mèng zhōng jiàn,zé yòu yuǎn guò sī。
高山与流水,到处皆崛奇。gāo shān yǔ liú shuǐ,dào chù jiē jué qí。
其间有楼观,金碧仍相辉。qí jiān yǒu lóu guān,jīn bì réng xiāng huī。
幽深极险怪,皆世所未窥。yōu shēn jí xiǎn guài,jiē shì suǒ wèi kuī。
谓必神仙窟,非世所得知。wèi bì shén xiān kū,fēi shì suǒ dé zhī。
不谓我凡骨,乃获来游嬉。bù wèi wǒ fán gǔ,nǎi huò lái yóu xī。
恍然若惊觉,有如天上归。huǎng rán ruò jīng jué,yǒu rú tiān shàng guī。
是岂造物者,不与人相违。shì qǐ zào wù zhě,bù yǔ rén xiāng wéi。
知我有雅好,特以此见贻。zhī wǒ yǒu yǎ hǎo,tè yǐ cǐ jiàn yí。
嗟我今老矣,万事都弃遗。jiē wǒ jīn lǎo yǐ,wàn shì dōu qì yí。
犹有山水债,未能忘梦思。yóu yǒu shān shuǐ zhài,wèi néng wàng mèng sī。
他日或蝉蜕,百态不愿为。tā rì huò chán tuì,bǎi tài bù yuàn wèi。
只愿海山去,赴我赤松期。zhǐ yuàn hǎi shān qù,fù wǒ chì sōng qī。

吴芾

宋台州仙居人,字明可,号湖山居士。高宗绍兴二年进士。为秘书省正字,以不附秦桧,出为处、婺、越三州通判。后除殿中侍御史,力主高宗亲征。孝宗即位,历知婺州、绍兴、临安,累迁吏部侍郎。以刚直见忌,求去。以龙图阁直学士致仕。卒谥康肃。有《湖山集》。 吴芾的作品>>

猜您喜欢

题金山四首

吴芾

人言海上有三山,弱水弥茫去路难。rén yán hǎi shàng yǒu sān shān,ruò shuǐ mí máng qù lù nán。
若欲目前寻仿佛,只须来此凭栏干。ruò yù mù qián xún fǎng fú,zhǐ xū lái cǐ píng lán gàn。

寄题隐静三首

吴芾

五峰双涧旧标名,我恨当年去不成。wǔ fēng shuāng jiàn jiù biāo míng,wǒ hèn dāng nián qù bù chéng。
却羡个中人自在,饱看山色听泉声。què xiàn gè zhōng rén zì zài,bǎo kàn shān sè tīng quán shēng。

寄题隐静三首

吴芾

向来连岁守江城,到处题诗满户庭。xiàng lái lián suì shǒu jiāng chéng,dào chù tí shī mǎn hù tíng。
独欠兹山一转语,倩师与我谢山灵。dú qiàn zī shān yī zhuǎn yǔ,qiàn shī yǔ wǒ xiè shān líng。

寄题隐静三首

吴芾

我师一出几何年,闻欲东归未有缘。wǒ shī yī chū jǐ hé nián,wén yù dōng guī wèi yǒu yuán。
何日扶藜能过我,湖山深处共谈禅。hé rì fú lí néng guò wǒ,hú shān shēn chù gòng tán chán。

玉山道中

吴芾

路绕孤村一径微,上连碧嶂下清溪。lù rào gū cūn yī jìng wēi,shàng lián bì zhàng xià qīng xī。
水光山色浑如画,引得行人忆故栖。shuǐ guāng shān sè hún rú huà,yǐn dé xíng rén yì gù qī。

西安道中二首

吴芾

平林环翠如山立,野水涵空似镜开。píng lín huán cuì rú shān lì,yě shuǐ hán kōng shì jìng kāi。
道上人家多美竹,欲行未去更徘徊。dào shàng rén jiā duō měi zhú,yù xíng wèi qù gèng pái huái。

西安道中二首

吴芾

水浸野苗森碧玉,风翻早稻卧黄云。shuǐ jìn yě miáo sēn bì yù,fēng fān zǎo dào wò huáng yún。
有年如许诚希见,农父犹言未十分。yǒu nián rú xǔ chéng xī jiàn,nóng fù yóu yán wèi shí fēn。

洪崖

吴芾

张老升仙不记年,石崖遗迹尚流传。zhāng lǎo shēng xiān bù jì nián,shí yá yí jì shàng liú chuán。
心期默契真如见,何必追随与拍肩。xīn qī mò qì zhēn rú jiàn,hé bì zhuī suí yǔ pāi jiān。

过嘉禾呈方懋德

吴芾

昔尝此地奉周旋,倒指于今三十年。xī cháng cǐ dì fèng zhōu xuán,dào zhǐ yú jīn sān shí nián。
今日相逢成二老,那知又复到樽前。jīn rì xiāng féng chéng èr lǎo,nà zhī yòu fù dào zūn qián。

和许守松棚

吴芾

插天修干已鳞皴,谁挽青枝架水滨。chā tiān xiū gàn yǐ lín cūn,shuí wǎn qīng zhī jià shuǐ bīn。
却退炎威凉满座,都缘清荫布如云。què tuì yán wēi liáng mǎn zuò,dōu yuán qīng yīn bù rú yún。

真止堂

吴芾

我有虚堂号真止,坐来万虑清如水。wǒ yǒu xū táng hào zhēn zhǐ,zuò lái wàn lǜ qīng rú shuǐ。
君今更以止名堂,想见了无尘念起。jūn jīn gèng yǐ zhǐ míng táng,xiǎng jiàn le wú chén niàn qǐ。

待雪呈子仪二首

吴芾

晓见纷纷满四山,胡为未肯到人间。xiǎo jiàn fēn fēn mǎn sì shān,hú wèi wèi kěn dào rén jiān。
化工若解呈新巧,速剪冰花破我颜。huà gōng ruò jiě chéng xīn qiǎo,sù jiǎn bīng huā pò wǒ yán。

待雪呈子仪二首

吴芾

不须坐客苦言归,看取天花满院飞。bù xū zuò kè kǔ yán guī,kàn qǔ tiān huā mǎn yuàn fēi。
已是雪床先到了,夜深应与月交辉。yǐ shì xuě chuáng xiān dào le,yè shēn yīng yǔ yuè jiāo huī。

过上饶有感

吴芾

少日随亲官此州,如今老矣复来游。shǎo rì suí qīn guān cǐ zhōu,rú jīn lǎo yǐ fù lái yóu。
此身纵健那能久,何苦奔驰不自休。cǐ shēn zòng jiàn nà néng jiǔ,hé kǔ bēn chí bù zì xiū。

读刘与权壮士歌

吴芾

满眼烟尘未息戈,御戎无策奈愁何。mǎn yǎn yān chén wèi xī gē,yù róng wú cè nài chóu hé。
一尊浊酒空庭晚,独自歌君壮士歌。yī zūn zhuó jiǔ kōng tíng wǎn,dú zì gē jūn zhuàng shì gē。