古诗词

述怀

吴芾

我爱白乐天,千载共称贤。wǒ ài bái lè tiān,qiān zài gòng chēng xián。
行年七十五,奄忽遂溘先。xíng nián qī shí wǔ,yǎn hū suì kè xiān。
我爱范忠宣,一代名德全。wǒ ài fàn zhōng xuān,yī dài míng dé quán。
年龄甫至此,亦复成弃捐。nián líng fǔ zhì cǐ,yì fù chéng qì juān。
二公虽已逝,四海至今传。èr gōng suī yǐ shì,sì hǎi zhì jīn chuán。
顾我百无事,幸及二公年。gù wǒ bǎi wú shì,xìng jí èr gōng nián。
今夏疾疢作,已分归黄泉。jīn xià jí chèn zuò,yǐ fēn guī huáng quán。
偶然得无事,固荷天见怜。ǒu rán dé wú shì,gù hé tiān jiàn lián。
但我有一语,恰欲与天言。dàn wǒ yǒu yī yǔ,qià yù yǔ tiān yán。
有生则有死,如行者言旋。yǒu shēng zé yǒu sǐ,rú xíng zhě yán xuán。
我是久行客,亦自应息肩。wǒ shì jiǔ xíng kè,yì zì yīng xī jiān。
念人处一世,动为世网缠。niàn rén chù yī shì,dòng wèi shì wǎng chán。
开口罕欢笑,触绪多忧煎。kāi kǒu hǎn huān xiào,chù xù duō yōu jiān。
纵使至百岁,终困尘俗缘。zòng shǐ zhì bǎi suì,zhōng kùn chén sú yuán。
不如早瞑目,庶以全吾天。bù rú zǎo míng mù,shù yǐ quán wú tiān。
是非与宠辱,总不到我前。shì fēi yǔ chǒng rǔ,zǒng bù dào wǒ qián。
一心亦安静,却得返自然。yī xīn yì ān jìng,què dé fǎn zì rán。
况我办归计,久已卜新阡。kuàng wǒ bàn guī jì,jiǔ yǐ bo xīn qiān。

吴芾

宋台州仙居人,字明可,号湖山居士。高宗绍兴二年进士。为秘书省正字,以不附秦桧,出为处、婺、越三州通判。后除殿中侍御史,力主高宗亲征。孝宗即位,历知婺州、绍兴、临安,累迁吏部侍郎。以刚直见忌,求去。以龙图阁直学士致仕。卒谥康肃。有《湖山集》。 吴芾的作品>>

猜您喜欢

感花

吴芾

千花到底不如梅,胜赏犹宜踏雪来。qiān huā dào dǐ bù rú méi,shèng shǎng yóu yí tà xuě lái。
今日满天长是雨,如何花下得徘徊。jīn rì mǎn tiān zhǎng shì yǔ,rú hé huā xià dé pái huái。

感花

吴芾

春来日日欲寻春,乐此疏慵老大身。chūn lái rì rì yù xún chūn,lè cǐ shū yōng lǎo dà shēn。
岂料青春今过半,萧萧风雨却愁人。qǐ liào qīng chūn jīn guò bàn,xiāo xiāo fēng yǔ què chóu rén。

感花

吴芾

嗟我明年是七旬,此生能见几番春。jiē wǒ míng nián shì qī xún,cǐ shēng néng jiàn jǐ fān chūn。
凭谁为补青天漏,放出春光处处新。píng shuí wèi bǔ qīng tiān lòu,fàng chū chūn guāng chù chù xīn。

感花

吴芾

一雨绵绵不暂停,天公于此底无情。yī yǔ mián mián bù zàn tíng,tiān gōng yú cǐ dǐ wú qíng。
不应直待花飘尽,始放阳和作好晴。bù yīng zhí dài huā piāo jǐn,shǐ fàng yáng hé zuò hǎo qíng。

饭客看鹤赏梅遇雨有作

吴芾

鹤舞梅开总有情,小园方喜得双清。hè wǔ méi kāi zǒng yǒu qíng,xiǎo yuán fāng xǐ dé shuāng qīng。
无端风雨妨游览,不使衰翁眼暂明。wú duān fēng yǔ fáng yóu lǎn,bù shǐ shuāi wēng yǎn zàn míng。

鲁漕惠鹿鹤花果

吴芾

镂果团缯宛似真,尊前一见喜生春。lòu guǒ tuán zēng wǎn shì zhēn,zūn qián yī jiàn xǐ shēng chūn。
感公持此为余寿,益悟浮生是幻身。gǎn gōng chí cǐ wèi yú shòu,yì wù fú shēng shì huàn shēn。

和梅花前见鹤

吴芾

双鹤翩翩到我前,与花斗白更争妍。shuāng hè piān piān dào wǒ qián,yǔ huā dòu bái gèng zhēng yán。
低头自觉形仪秽,安得飘然跨上天。dī tóu zì jué xíng yí huì,ān dé piāo rán kuà shàng tiān。

松岭

吴芾

君爱山间十八公,俨然风操出樊笼。jūn ài shān jiān shí bā gōng,yǎn rán fēng cāo chū fán lóng。
四时已占青青色,更有松黄胜万红。sì shí yǐ zhàn qīng qīng sè,gèng yǒu sōng huáng shèng wàn hóng。

三三径

吴芾

种成松竹与江梅,杖履相过日几回。zhǒng chéng sōng zhú yǔ jiāng méi,zhàng lǚ xiāng guò rì jǐ huí。
莫谓个中三友足,也须更许老夫来。mò wèi gè zhōng sān yǒu zú,yě xū gèng xǔ lǎo fū lái。

进贤道上老松奇古可喜去秋经从因命于空处补种今渐有生意

吴芾

来时惟爱古松青,去日新松种已成。lái shí wéi ài gǔ sōng qīng,qù rì xīn sōng zhǒng yǐ chéng。
令尹若能终此意,清风着处会知名。lìng yǐn ruò néng zhōng cǐ yì,qīng fēng zhe chù huì zhī míng。

昔杯渡禅师自西域开山隐静止携五叶松来岁月既远余求此山中之松已化为乌有矣护国远老知余此意遍

吴芾

杯渡移从西域来,一枝五叶翠成堆。bēi dù yí cóng xī yù lái,yī zhī wǔ yè cuì chéng duī。
谢师致此为吾寿,使向湖山深处栽。xiè shī zhì cǐ wèi wú shòu,shǐ xiàng hú shān shēn chù zāi。

咏松

吴芾

古人长抱济人心,道上栽松直到今。gǔ rén zhǎng bào jì rén xīn,dào shàng zāi sōng zhí dào jīn。
今日若能增种植,会看百世长青阴。jīn rì ruò néng zēng zhǒng zhí,huì kàn bǎi shì zhǎng qīng yīn。

咏松

吴芾

古邑荒凉但有松,浓阴夹道势腾空。gǔ yì huāng liáng dàn yǒu sōng,nóng yīn jiā dào shì téng kōng。
行人破暑忙归去,未必茅檐有此风。xíng rén pò shǔ máng guī qù,wèi bì máo yán yǒu cǐ fēng。

濠水累年不泄鱼既充牣每触热辄死余既浚治市河因开水门导之入江遂作放鱼二绝

吴芾

局促洿池几岁鱼,想应日日念江湖。jú cù wū chí jǐ suì yú,xiǎng yīng rì rì niàn jiāng hú。
如今放汝非无意,亦欲天公放老夫。rú jīn fàng rǔ fēi wú yì,yì yù tiān gōng fàng lǎo fū。

濠水累年不泄鱼既充牣每触热辄死余既浚治市河因开水门导之入江遂作放鱼二绝

吴芾

我今纵汝入江中,好趁风雷早化龙。wǒ jīn zòng rǔ rù jiāng zhōng,hǎo chèn fēng léi zǎo huà lóng。
只恐为龙行雨苦,碧波深处且从容。zhǐ kǒng wèi lóng xíng yǔ kǔ,bì bō shēn chù qiě cóng róng。